Chương 54: Lên tiếng hỏi

Thở dài một cái, anh nói tiếp: "Được rồi, tạm gác sang một bên. Nói cho anh biết một chút chế độ lương thưởng của em xem. Có hài lòng với quy chế của công ty hay không?"

Anh sẽ phải tìm hiểu sơ bộ một chút, sau đó sẽ cho điều tra lại toàn bộ nhánh con ở đây. Nếu anh đoán không sai, sự việc không chỉ dừng lại ở đây, sẽ còn nhiều sai sót trong việc quản lý nữa. Đúng là, không thể hoàn toàn tin tưởng mà giao phó hết thảy cho cấp dưới. Vấn đề này, e là phải hỏi Thomas một chút rồi!

"Quy chế với em là tốt rồi, nhưng đồng nghiệp của em thỉnh thoảng than vãn. Chẳng hạn như, nhà anh ta có việc hệ trọng, muốn xin nghỉ hoặc xin làm bù vào thứ bảy đều không được, cấp trên nói là sẽ ảnh hưởng dự án đang làm, không thể nghỉ. Nếu anh ta cố tình nghỉ, sẽ bị trừ lương vô cùng thảm".

Khải Phong nhíu mày, sao lại có chuyện như vậy đây? Quy chế anh đưa ra áp dụng cho toàn hệ thống, đối đãi với nhân viên vô cùng tốt, đâu có khắt khe như vậy.

"Lương thì em không biết, bởi vì đều chuyển qua thẻ ngân hàng, ai cũng không biết lương của nhau, cũng không tiện hỏi. Về thưởng thì rất ít, cuối năm một lần, cộng thêm tháng 13. Cũng may là mỗi năm cho nhân viên đi du lịch một lần xả stress, nếu không chắc là ngột ngạt chết mất!"

"Theo anh nhớ là mỗi lần xong một dự án, hoặc là ngày lễ tết, công ty đều sẽ mở party ăn mừng chứ?" Anh vẫn là phải làm cho rõ.

"Thỉnh thoảng thôi ạ!" Trọng Hải lắc đầu. "Mỗi năm chừng một, hai lần mà thôi!"

Mỗi một câu Trọng Hải nói ra là thêm một lần Khải Phong nhíu mày. Ở nhánh con này, sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ?

"Lương hàng tháng của em bao nhiêu? Có hài lòng hay không?"

"Oh!" Trọng Hải nhíu mi một chút. Cậu sao lại có cảm giác đang được cấp trên quan tâm đến thụ sủng nhược kinh thế này!

"Cao như vậy?"

Trọng Hải vẫn là có chút không tin. Ở Việt Nam, làm sao có nhân viên nào được trả mức lương như vậy. Trừ khi công ty là của họ.

"Uhm! Cũng không tính là cao!"

"Vậy.. Có phải mức lương của anh cũng cao như thế hay không?" Trọng Hải ánh mắt thăm dò nhìn người trước mặt. Vậy cũng có khả năng đi.

Khải Phong khoé miệng giựt giựt. Ánh mắt của cậu ta là sao đây? Có hay không nói ra sự thật? 50 ngàn mà cậu ta đã há hốc, vậy khi mà anh nói ra mức lương.. tạm tính của anh, cậu ta có khi nào nhảy dựng lên hay không đây?

Hơn nữa anh là ông chủ, anh chỉ trả lương cho người khác chứ nào có ai trả lương cho anh đâu mà nắm rõ. Sau một năm quyết toán mới biết cụ thể. Nói chung là tùy mỗi năm ký kết được bao nhiêu dự án, cùng với giá cổ phiếu trên sàn. Nói chung là, không tính được nha.

"Uhm!"

Khải Phong gật đầu, cứ coi như mức lương của anh là như vậy đi. Không cần làm cho cậu ta sững sờ vẫn là tốt nhất. Nhìn xem, biểu hiện của cậu ta kìa!

Không chờ Trọng Hải hoàn hồn trở lại, anh cất giọng trầm trầm: "Mức lương thấp như vậy, em không ý kiến gì hay sao?"

Trọng Hải lắc đầu: "So với những công ty IT trong nước, mức lương này cũng không gọi là thấp, nên em cũng chẳng có ý kiến gì cả. Ban đầu vào làm cũng đã ghi sẵn trên hợp đồng rồi còn gì! Có điều!"

Nói đến đây, Trọng Hải bỗng nhiên ỉu xìu. Khải Phong thấy vậy cũng thắc mắc: "Có điều thế nào?"

"Haizzz.." Trọng Hải thở dài. "Lương của em á, nếu mà tính trung bình một năm, so với chị Bé còn thua xa a! Ví như năm vừa rồi, lương của chị ấy hơn gấp đôi em đó chứ! Còn năm nay á, có lẽ còn hơn nữa nha!"

Khải Phong mắt chợt mở to, nghi ngờ về tính trung thực của lời nói này. Làm IT lương há có thể thấp hay sao? Còn có, công việc của cô thế nào anh cũng nắm đại khái. Anh không có ý xem nhẹ, nhưng là với anh, chỉ giống như là để cho cô khỏi nhàm chán mà thôi. Vậy mà bây giờ, từ trong miệng cậu nhóc này, lương IT lại không bằng một nửa của cô. Đây là chuyện gì xảy ra?

"Nói anh nghe một chút!" Khải Phong cất giọng hỏi, anh vẫn là nên tìm hiểu.

"À!" Trọng Hải nhếch miệng cười, bắt đầu huyên thuyên: "Chị ấy nha, giống như một con rô bốt ấy, phụ giúp ba mẹ, cùng làm cho bác Thu Ngọc ở Mỹ, thiết kế áo gì gì đó. Nhiêu đó thì thôi đi, còn kiêm luôn thiết kế sản phẩm cho anh hai, rồi còn kiêm luôn kế toán, tổ chức kế hoạch PR, triển lãm tiếp thị sản phẩm cho anh ấy nữa. Anh nói xem, lượng công việc nhiêu đấy mà chị ấy chưa từng có sai sót, hơn nữa còn làm vô cùng tốt. Ba bên cùng lúc trả lương, em há có thể sánh bằng sao?"

Khải Phong lắc đầu. Còn hơn cái máy chứ giống gì. Anh trầm tư một lúc, sau đó lên tiếng: "Bốn năm qua, chị em vẫn là như vậy sao?"

Trọng Hải không suy nghĩ sâu xa câu hỏi của Khải Phong liền gật đầu. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của ngươi kia, mới ngỡ ra hình như có gì không đúng. Mà không đúng chỗ nào, chính anh cũng không rõ.

"Có thể nói cho anh biết một chút chuyện của chị em hay không?" Sau một hồi trầm ngâm, anh cũng lên tiếng hỏi.

"Về chị ấy sao?" Trọng Hải nhíu mày. "Anh muốn biết chuyện gì của chị ấy? Hay em phải nói, anh đã biết những chuyện gì của chị ấy?"

Cậu nhóc này quả nhiên nhìn ra vấn đề. Không hề giống như nhóc Lâm Dương kia. Nhưng anh tin chắc, nếu như nghe chính miệng Trọng Hải nói, dĩ nhiên là chính xác 100%.

Nhìn Trọng Hải, anh quyết định hỏi cho ra nhẽ: "Bốn năm trước, chị em xảy ra chuyện gì? Còn người đàn ông kia nữa, Trần Trung Đức có phải không? Anh muốn biết tường tận về hắn ta!"

Lời nói kiên định không một tia lưỡng lự khiến Trọng Hải hoang mang. Nếu người ta đã đề cập đến, anh không thể nói không biết, tất nhiên phải nói. Nhưng những gì nên nói và không nên nói, anh phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Mà vấn đề nằm ở chỗ, ai cho anh ta biết về cái người đàn ông kia?

"Anh làm sao biết về người kia? Là anh Trí Đức sao?"

Lưỡng lự một chút, anh trả lời: "Trí Đức chỉ nói với anh một chút. Còn về người kia, là vô tình nghe nhóc Lâm Dương nhắc đến mà thôi".

Anh đây là nói sự thật. Mặc dù thực tế là do anh gạt hỏi, không phải là vô tình mà biết. Túm lại cũng là như nhau thôi không phải sao?