Ai nấy đều vui vẻ trò chuyện, chụp hình, không ai để ý tới một người đàn ông xa lạ nhưng quen thuộc đứng ở một góc khuất cách đó không xa. Hắn hai tay cuộn chặt thành quyền, ánh mắt sắc lạnh gằn từng tia máu nhìn về phía cô dâu chú rể.
Trước đó, hắn đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, có nên đến nơi này để nhìn thấy người phụ nữ kia hay không. Cuối cùng, chân hắn vẫn là không thể tự chủ lại đi đến.
Lúc này, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, hắn lại cảm thấy tim đau nhói vô cùng.
Nụ cười kia thật đẹp, chưa bao giờ hắn nhìn thấy cô rạng rỡ đến như vậy, nhưng là, nụ cười kia cứ như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn thực sự đau đớn tột cùng.
Hắn tự hỏi, bao nhiêu năm ở bên hắn, cô chưa từng vui vẻ được như vậy, thậm chí chỉ là một nụ cười thương hại, cô cũng chưa từng bố thí cho hắn.
Hà Diễm Linh, em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao? Nếu như không có chuyện kia, có phải hay không chúng ta cũng đã kết hôn? Mà như vậy, em thật sự sẽ vui vẻ như vậy hay sao?
Hắn tự giễu bản thân. Em không yêu tôi, còn anh ta? Em yêu anh ta sao? Mà hắn ta, có thực sự yêu em hay không?
Hắn bắn ánh mắt sắc lạnh về phía người đàn ông đang đứng cạnh cô, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Trong lòng hắn âm thầm tính toán: Đào Khải Phong sao? Tôi sẽ chống mắt lên xem, khi anh biết sự thật về người phụ nữ kia, anh sẽ còn yêu cô ta được nữa hay không? Quà cưới của hai người, tôi sẽ chuẩn bị tốt, sẽ khiến hai người thật vui vẻ.
Hắn thầm cười trong lòng, nghĩ: Đàn ông trên đời này cũng cùng một dạng mà thôi, tôi không tin anh sẽ còn xem trọng cô ta. Hà Diễm Linh, rồi sẽ có một ngày, em sẽ phải cầu xin tôi, ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi. Tôi.. đợi em!
Hắn nhìn lại cô một lần nữa, sau đó quay lưng bước đi, không hề để ý đến chung quanh.
Một người đàn ông khác bước ngang qua hắn, khẽ nheo cặp mắt khi thấy hắn nở nụ cười quái dị. Đến khi hắn đi rồi, anh ta mới hoàn hồn vì đã nhớ ra kẻ đó là ai.
Người nhìn thấy hắn chính là Trí Đức. Cũng không khó hiểu bởi vì đã bốn năm rồi anh chưa nhìn thấy hắn, mà hắn cũng dường như đã thay đổi ít nhiều, trông có vẻ tiều tụy thấy rõ.
But when we first met
I got so nervous I couldn 't speak.
Khi tiếng hát vang lên, ai nấy đều ồ lên bởi vì chất giọng này là đang hát live chứ không phải do ca sỹ Shane Filan thể hiện.
Chất giọng vô cùng đẹp của một người đàn ông, không thua gì giọng của ca sỹ, nghe ra lại có chút gì đó đặc sắc hơn, vô cùng trầm ổn.
Lẳng lặng lắng nghe một đoạn cùng với vũ điệu của nhóm múa, nhân vật khiến ai nấy đang trầm trồ mới bước ra từ bên phía cánh gà, không ai khác chính là chú rể.
Đến lúc này, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vô cùng huyên náo, cả tiếng huýt gió đến từ phía đám JK đang ngồi.
Phải biết rằng, người đàn ông kia chưa từng hát trước mặt người khác, đến đám JK cũng chưa từng biết là anh lại có khả năng này. Bây giờ lại bất ngờ đứng trên sân khấu cầm mic, thử hỏi làm sao không bất ngờ đây?
Khải Phong bước ra, vẫn tập trung vào bài hát nhìn về phía cánh cửa lớn vẫn đang khép. Cho đến khi anh bước về lối đi nối liền sân khấu, cánh cửa đại sảnh liền được hai nhân viên đứng đó từ từ mở ra.
Cô dâu lúc này đang đứng ngẩn ngơ tìm kiếm bóng dáng chú rể, cảm thấy lo lắng khi cánh cửa đang được mở ra, bởi vì trước đó đã được nhắc nhở, khi cánh cửa kia mở ra thì cô sẽ bước vào trong đó cùng chú rể, thế nhưng lúc này chú rể lại chẳng thấy bóng dáng.
Cánh cửa lớn mở rộng, làn khói màu tỏa ra từ phía cuối hội trường, tiếng pháo giòn giã vang lên hòa trong tiếng hát trầm bổng của chú rể tạo nên một cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Khải Phong bước đến cuối thảm đỏ, một tay cầm mic vẫn tiếp tục cất lời, tay còn lại nắm lấy một tay Diễm Linh dìu cô tiến về phía giữa hội trường.
Nhìn người đàn ông đang nắm tay cô, đang vì cô mà cất giọng hát, mà lời bài hát lại như đánh vào lòng, làm sao không khiến cô xúc động đây.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy âu yếm dịu dàng, hát lên lời tỏ tình ngọt ngào, khóe miệng lại như đang mỉm cười..
Cô vừa ngỡ ngàng lại bất ngờ quá đỗi. Cảm xúc lúc này không thể nào diễn tả thành lời, chỉ có thể nhìn anh mỉm cười, bởi vì, cô cảm thấy rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Người đàn ông này làm biết bao nhiêu điều vì cô, mà cô, ngoài đón nhận một cách vô thức lại chẳng thể làm cho anh bất cứ việc gì dù chỉ là nhỏ nhoi, thật sự cảm thấy bản thân quá mức được nuông chiều, hệt như nàng công chúa kiêu kỳ trong truyện cổ tích, không biết một ngày nào đó sẽ thật sự trở nên hư hỏng.
And if a daughter is what our future holds
I hope she has your eyes
Finds love like you and I did
And when she falls in love we' ll let her go
And I 'll walk her down the aisle
She' ll look so beautiful in white.
Cho đến khi anh hát đoạn này, bàn tay cô bất chợt run rẩy, bởi vì lời ca khúc một lần nữa đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của cô, khi nỗi đau bất giác bị chạm đến.
Một giọt nước mắt không tự chủ khẽ lăn dài trên má, sau đó rơi xuống bó hoa cô cầm trên tay và biến mất không để lại chút dấu vết. Mặc dù vậy, người đàn ông kia lại thấy rõ ràng, bởi vì chưa một giây phút nào anh không nhìn vào khuôn mặt kiều diễm kia.
Bàn tay đang nắm tay cô bất giác nắm chặt hơn, tựa như trao cho cô sức mạnh, lại như là sự an ủi vỗ về, giống như đang nói với cô: Không cần lo lắng, cả thế giới cứ để anh lo!
Trong lòng cô nhẹ nhàng chảy qua một dòng nước ấm. Đúng vậy, đã có anh ở bên cạnh, cô sẽ không còn sợ hãi, sẽ buông lỏng bản thân mà dựa dẫm vào anh, vui có thể cười, buồn có thể khóc không cần phải đè nén bản thân.
Vì anh cũng vì bản thân mình, cô sẽ cố hết sức mình, dù khó khăn đến đâu cũng không lùi bước, tin tưởng một ngày, cô và anh sẽ thật sự viên mãn.
Đúng vậy, tiến một bước chính là hạnh phúc! Hạnh phúc không ở đâu xa, vẫn luôn ở ngay bên cạnh. Chỉ cần bản thân bằng lòng đánh đổi, bằng lòng hy sinh vì nhau và cho nhau, cùng nắm tay nhau tiến về phía trước thì cho dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua tất cả, bởi vì khi nhìn lại, bên cạnh vẫn còn một người cùng nắm tay ta đi đến cuối cuộc đời.
Hạnh phúc đơn giản chỉ có thế!