Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 102: Gây họa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công ty CMC, văn phòng tổng giám kế hoạch.

Nhìn người thư ký riêng đang đứng ở một bên, hắn cất giọng: "Anh đã liên lạc với giám đốc điều hành SLC chưa? Chuyện tôi nhờ hắn thế nào rồi?"

Đúng vậy, sau ngày trở về từ Vũng Tàu, hắn đã tận dụng mọi mối quan hệ để có thể đưa gia đình cô vào thế kẹt. Thế nhưng, mọi chuyện không do hắn làm chủ.

Đầu tiên, hắn muốn gây trở ngại cho công việc của ba mẹ cô. Nhưng là, thế lực của hắn không đủ mạnh để có thể làm ra hành động gì, lại không thể nhờ ba hắn ra mặt. Cho nên, người tiếp theo hắn cho là sẽ dễ đối phó hơn chính là Trọng Hải, em trai của cô.

Giám đốc điều hành SLC hắn cũng có mối quan hệ nhất định. Hắn cho rằng để xử lý một nhân viên nhỏ như Trọng Hải mà nói là vô cùng dễ dàng. Cho nên hắn mới tìm đến ông ta nhờ giúp đỡ.

Hắn đặt niềm tin khá lớn vào sự quan tâm của cô đối với những người trong gia đình. Nếu như cô biết người làm ra chuyện này là hắn, mà cô, sẽ không trơ mắt nhìn em trai của mình xảy ra chuyện, cho nên, cô nhất định sẽ đến cầu xin hắn. Hắn chính là muốn chờ đợi cơ hội này để cô trở về bên hắn.

Viên thư ký nhìn hắn, ấp úng trả lời: "Tôi đã liên lạc rồi.. Có điều.."

Hắn nhíu mày nhìn người đứng đối diện, chờ đợi anh ta nói tiếp.

"Ông ta nói đã kêu người làm, nhưng là cậu ta có vẻ cao tay, không được như mong đợi".

"Sau đó thế nào? Tôi muốn biết kết quả!" Hắn đã không còn kiên nhẫn, lớn tiếng nói.

Viên thư ký nhìn hắn, nói tiếp: "Ông ta nói, hôm qua bên trụ sở ở Mỹ phái người qua thanh tra, ông ta hình như cũng đang bị tra xét. Cho nên hiện tại, ông ta không thể làm ra bất cứ hành động nào được. Chờ bên thanh tra đi rồi sẽ lại tiếp tục. Có điều.."

Nói đến đây, viên thư ký e dè nhìn hắn, không biết có nên nói tiếp hay không, bởi vì anh ta cũng chỉ vừa nghe ông ta nói, còn chưa có đi xác minh liền lập tức bị gọi lên báo cáo.

"Có điều thế nào? Anh nói hết một lần cho tôi!" Hắn tức giận quát.

"Tôi biết rồi. Sẽ nhanh báo kết quả với anh".

"Được rồi, anh đi làm việc đi".

Viên thư ký khẽ khom người chào rồi rời khỏi phòng làm việc của hắn.

Cửa vừa khép lại, hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại trên bàn làm việc liền đổ chuông. Hắn thở dài một cái rồi nhấc máy nghe.

"Alo".

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy lãnh khí: "Cậu lập tức lên phòng làm việc của tôi".

Không đợi hắn trả lời, bên trong điện thoại liền vang lên tiếng tút tút báo hiệu đầu bên kia đã tắt máy.

Hắn gác điện thoại, đưa tay lên xoa huyệt thái dương. Hắn chính là biết khi bước lên trên kia, điều gì đang chờ đợi hắn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi hắn vừa bước vào, còn chưa có bước tới trước mặt ngài chủ tịch, ông ấy đã mắng xối xả vào mặt hắn.

"Tôi cho anh ăn học bao nhiêu năm, lót đường cho anh để anh đường đường chính chính ngồi vào vị trí này, anh còn chưa làm được trò trống gì mà đã đi gây họa khắp nơi. Anh nói cho tôi biết, anh đã làm cái gì, đắc tội với ai mà lại để xảy ra cớ sự này? Anh muốn nhìn cho cái sản nghiệp tôi gây dựng cả đời lụi bại trong tay thằng con trời đánh như anh hả?"

Hắn nghe ông già nói mà ù hết cả tai. Ông ta một khi tức giận thì không cách chi kiềm chế được. Cho nên hắn chỉ có thể yên lặng lắng nghe, không dám lên tiếng cắt ngang. Đợi ông ta nạt xong một lần, sau đó hắn giải thích vẫn chưa muộn.

"Ba, con mới về nước, còn chưa có đi giao thiệp thì đắc tội với ai được chứ? Ba lấy nguồn tin từ đâu? Mà con có đắc tội với ai thì có can hệ gì đến công ty?"

Ngài chủ tịch nghe hắn nói vậy liền bộc phát, quát vào mặt hắn: "Không đắc tội với ai mà người ta chỉ đích danh anh hay sao? Không can hệ với công ty mà không có một người nào dám hợp tác? Anh giải thích cho tôi xem?"

Hắn lúc này cũng không còn bình tĩnh được nữa bởi hắn biết, ba hắn là đang nói sự thật, những sự việc mang tính hệ trọng như vậy, ông ta không bao giờ nói khi chưa có chứng cớ xác thực.

Thế nhưng, hắn vẫn là muốn xác định thêm một lần: "Ba lấy nguồn tin từ đâu, có đáng tin hay không?"

Lúc này, ngài chủ tịch có vẻ đã hòa hoãn hơn, ông cất giọng đều đều: "Là chú Mạnh mới cho ta hay, ta cũng đã cho xác minh rồi".

"Thế ba có biết là ai hay không?"

Ngài chủ tịch khẽ lắc đầu: "Nếu ta biết thì nói làm gì? Chỉ biết là một công ty lớn ở Mỹ, còn lớn đến đâu ta không biết. Họ đã gây áp lực trên toàn bộ các công ty IT hiện có ở Việt Nam, cho nên, không có một công ty nào dám nhận hợp đồng với chúng ta".

Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Công ty của Mỹ sao? Hắn chưa từng đặt chân đến đó thì làm sao đắc tội với ai được chứ?

"Ba, con không hề đắc tội với ai ở Mỹ. Làm sao ba nghĩ là do con đắc tội họ chứ?"

Ngài chủ tịch nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không nghĩ thằng con trai này lại có thể đắc tội với một nhân vật lớn như vậy. Mà cho dù có đắc tội đi chăng nữa, họ cũng không thể tàn nhẫn tới mức tuyệt đường sống của mấy ngàn nhân viên trên dưới công ty chứ?

"Chú Mạnh nói, họ chỉ đích danh anh. Nếu người tới là anh, tuyệt đối không chấp nhận. Cho nên, ta sẽ tiến cử người khác đi đàm phán một lần, may ra họ chấp nhận, như vậy công ty mới cứu được".

Ngài chủ tịch nói với giọng uể oải, tựa như già đi vài tuổi. Bởi lẽ khi ông nghe tin này, thật sự đã muốn đổ ngã. Chính là cho dù thế nào, ông cũng phải làm cho ra nhẽ. Sự nghiệp cả đời của ông, không thể cứ như vậy tan tành.

"Sao có thể như vậy được?" Hắn vẫn là không tin.

Ngài chủ tịch khoát khoát tay, cất giọng ảm đạm: "Anh mau chọn một người thích hợp, bàn giao phần hợp đồng kia, sau đó lại đưa đến SLC. Nhất định phải ký được, nếu không sắp tới, công ty sẽ phải gánh một khoản bồi thường khổng lồ vì vi phạm hợp đồng. Anh mau đi làm đi!"

"Nhưng mà ba!"

"Không nhưng nhị gì nữa!" Ngài chủ tịch lên tiếng cắt ngang. "Lời tôi nói, anh nhất định phải làm theo".

Ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu con trai quý tử, ông nghiến răng nói: "Hay anh muốn công ty này phá sản anh mới vừa lòng?"

Nghe câu này, hắn dù muốn chống chế cũng không có phân lượng. Hắn buộc lòng phải làm theo. Lẳng lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa.

Mà bên trong cánh cửa, ngài chủ tịch cũng muốn ngã quỵ. Chính là, thằng con trai duy nhất này bao năm qua khiến ông lo lắng mọi bề. Từ chuyện của bốn năm trước đến bây giờ, vẫn chưa khi nào khiến ông thật sự yên lòng.

Haizzz.. Khẽ thở dài một hơi. Bây giờ ông chỉ mong sao cửa ải khó khăn này có thể vượt qua một cách thuận lợi. Bởi vì khoản tiền bồi thường kia là con số khổng lồ. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể xoay vòng, e rằng sẽ thật sự không ổn. Không chừng sau sự việc này, giá cổ phiếu sẽ tuột dốc không phanh, đến lúc đó, kết quả cuối cùng sẽ thật sự không thể lường được.
« Chương TrướcChương Tiếp »