Chương 97: Bốn Mắt Giao Nhau, Một Lời Không Nói

"Hmm... Lệ sư tỷ đây hẳn chỉ đơn thuần nói lời xã giao...".

Nghĩ vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng "xã giao" phản hồi. Hắn nhìn Lệ Thắng Nam, cười nhẹ: "Sư tỷ đã quá khen. Đệ tư chất bình phàm, bởi thế nên cần phải nỗ lực nhiều hơn. Sư phụ vẫn thường dạy đệ "đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu", chỉ cần cố gắng không ngừng nghỉ, đệ tin rồi sẽ có ngày mình đạt được thành tựu".

"Ừm... Nhưng mà sư tỷ thì khác...".

"Ta khác?" - Lệ Thắng Nam hiếu kỳ - "Lăng sư đệ, ta khác thế nào?".

Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, nói ngay: "Sư tỷ thiên tư hơn người, đạo pháp tinh thâm, thành tựu đạt được tin tưởng không khó, tương lai hẳn tiến xa hơn đệ...".

"Thiên tư hơn người, đạo pháp tinh thâm..." Lệ Thắng Nam ngẫm, càng ngẫm thì nét mặt càng kỳ lạ. Sau cùng nàng hỏi: "Lăng sư đệ, đệ làm sao lại khẳng định ta thiên tư hơn người, đạo pháp tinh thâm? Tư chất của ta chỉ là thượng phẩm linh căn, tu vi bất quá vấn đỉnh trung kỳ, ngang bằng với đệ".

"Bởi vì...".

Lăng Tiểu Ngư tính nói, thế nhưng lời sắp ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy nó không thích hợp lắm. Mấy chữ "thiên tư hơn người, đạo pháp tinh thâm" kia cũng chỉ là khen ngợi xã giao thôi a. Chứ năng lực của Lệ Thắng Nam tới đâu, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn đâu biết được. Từ trước tới giờ hắn và nàng đâu có qua lại hay lẫn nhau tìm hiểu...

Không biết đối đáp ra sao, Lăng Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng, theo thói quen đưa ngón tay lên mặt, gãi nhẹ mấy cái.

"Hì... Không ngờ Lăng sư đệ lại là người thật thà như vậy...".

Trong bụng thầm cười, Lệ Thắng Nam đối với Lăng Tiểu Ngư càng thêm có hảo cảm. Dường như đã lâu lắm rồi nàng mới lại thấy có một vị sư đệ tỏ ra xấu hổ trước mặt mình giống như vầy...

"Hừm...".

Như không muốn để Lăng Tiểu Ngư phải khó xử, sau tiếng hắng nhẹ, Lệ Thắng Nam liền thay đổi chủ đề: "Lăng sư đệ, chúng ta có phải nên bắt đầu trận đấu rồi không?".

"À phải. Chúng ta nên bắt đầu trận đấu".

Được giải vây, Lăng Tiểu Ngư rất mau chóng lấy lại bình tĩnh. Thần tình trở nên nghiêm túc, hắn hít nhẹ một hơi, sẵn sàng đáp trả công kích.

Chỉ là... hắn đợi mãi mà công kích còn chưa tới. Đáy mắt lộ vẻ nghi hoặc, hắn đang định lên tiếng thì nơi đối diện, tiếng Lệ Thắng Nam đã truyền tới:

"Lăng sư đệ, đệ không dùng kiếm sao?".

Kiếm?

Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng hiểu ra lý do Lệ Thắng Nam dù đã gọi ra linh kiếm nhưng vẫn chần chừ chưa xuất thủ. Hoá ra là nàng đang đợi hắn. Kèm theo cái lắc đầu, hắn nói: "Lệ sư tỷ, đệ không dùng kiếm".

"Không dùng kiếm?".

Lệ Thắng Nam nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: "Trúc Kiếm Phong có ba loại đạo thuật rất mạnh là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Bát Tự Kiếm Quyết và Thiên Diệp Thủ. Đạo thuật chủ tu của Lăng sư đệ lẽ nào là Thiên Diệp Thủ?".

"Sư tỷ, đúng là Thiên Diệp Thủ".

"Ta hiểu rồi. Thảo nào mà sư đệ lại đeo găng tay...".

Nghe nhắc, Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ nhìn xuống tay mình. Ở đó, một đôi găng tay màu đen đang hiện hữu.

"May mà hôm trước sư phụ đã kiếm thêm được một đôi găng tay tốt để ta dùng bọc lấy Phượng Nghi, chứ nếu không thì... thật sự sẽ rất mất mặt a".

Một đại nam nhân lại sử dụng găng tay của nữ nhân, màu sắc còn là rất chi nổi trội thì quả chẳng hay tí nào. Mười mươi khẳng định sẽ bị người để ý...

"Sư phụ nói nếu dùng găng tay này bọc lấy Phượng Nghi thì ngoại trừ các vị phong chủ, đệ tử tuyệt đối là không người có thể nhìn ra. Ừm, ta cũng chẳng cần phải bận tâm nữa".

Tâm tư trở lại trạng thái cân bằng, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục thôi động linh lực.

"Lệ sư tỷ, xin mời".

"Tốt".

Liếc thấy đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, Lệ Thắng Nam không nhiều lời thêm nữa, lập tức lao mình về phía trước. Với linh kiếm trong tay, nàng đâm thẳng một đường.

Tốc độ cực nhanh!

Nhưng... Lệ Thắng Nam nàng nhanh, Lăng Tiểu Ngư há đâu lại chậm? Tuy hắn không có "Tốc" kiếm quyết giống như Chu Đại Trù nhưng với Thần Hành Bách Biến học từ Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, hắn muốn tránh căn bản dễ như trở bàn tay.

Thân ảnh bất chợt nhoè đi, từ vị trí ban đầu, trong sát na Lăng Tiểu Ngư đã dời sang một nơi khác. Tay phải giơ lên, hắn vận linh lực đánh ra một chưởng nhằm vào hông của Lệ Thắng Nam.

"Keng!".

Không ngoài ý muốn, đòn công kích nọ của Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa đủ để làm khó đối thủ. Lệ Thắng Nam đã phản ứng rất nhanh, vung kiếm chặn lại.

"Sư đệ, tiếp kiếm!".

Thanh âm còn chưa kịp dứt thì linh kiếm trong tay Lệ Thắng Nam đã đổi hướng. Bằng một lộ tuyến khó nắm bắt, nàng tiếp tục đâm tới. Vị trí lần này, thay vì ngực như trước thì mục tiêu lại nằm ở cổ Lăng Tiểu Ngư.

Tất nhiên, uy lực của đường kiếm thứ hai này hãy còn quá nhỏ để làm Lăng Tiểu Ngư bị tổn thương. Có Thần Hành Bách Biến, so tốc độ hắn chưa bao giờ ngại. Đừng nói Lệ Thắng Nam, kể cả đối thủ có là Chu Đại Trù với "Tốc" kiếm quyết cao minh đi nữa thì hắn vẫn thừa năng lực ứng phó.

"Sư tỷ, tiếp chưởng!".

...

Cứ thế, ngươi tới một kiếm, ta đi một chưởng, trận đấu diễn ra rất cân bằng. Lệ Thắng Nam và Lăng Tiểu Ngư, cả hai vẫn chưa ai chiếm được thượng phong. Và điều này thực đã khiến không ít người cảm thấy sốt ruột. Ví như Lý Ngọc Thường chẳng hạn.

Ngước nhìn đồ nhi đang cùng đối thủ giao đấu trên đài, Lý Ngọc Thường cau mày lẩm bẩm: "Thắng Nam tại sao còn chưa sử dụng bổn sự chân chính của mình...".

Đứng kế bên, Dương Tiểu Ngọc nghe được lời nói của sư phụ mình thì ánh mắt liền ánh lên một tia khác lạ. Nàng dò hỏi: "Sư phụ, ý người là đang đề cập đến chưởng pháp của sư tỷ?".

"Ừm".

Trước đồ nhi mình yêu quý, Lý Ngọc Thường không thấy có gì đáng để phải giấu giếm: "So với kiếm pháp thì chưởng pháp của Thắng Nam càng thêm lợi hại. Hàn Băng Chưởng của nó hiện đã luyện đến đại thành tầng thứ ba, tin tưởng nếu dốc toàn lực thì Lăng Tiểu Ngư kia không thể nào là đối thủ".

"Đại thành tầng thứ ba... Không ngờ tốc độ tu luyện của sư tỷ lại nhanh như vậy. Con nhớ mấy tháng trước sư tỷ mới chỉ đạt tới tiểu thành...".

"Tiểu Ngọc, mặc dù thiên tư của Thắng Nam không bì được với con, thế nhưng cũng là một hạt giống rất tốt. Ngộ tính của nó vốn đã vượt xa người thường...".

Lần này thì Dương Tiểu Ngọc đã thôi không nói, cũng chẳng hỏi han gì nữa. Nàng đang cảm thấy lo lắng thay cho Lăng Tiểu Ngư...

Một bên là sư tỷ hết mực thương yêu mình, một bên lại là người bạn thanh mai trúc mã của mình, ai nặng ai nhẹ trong lòng nàng biết rõ.

"Tiểu Ngư... Ngươi sẽ không bại đâu phải không?".

...

Sự trông mong của Dương Tiểu Ngọc, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì nó cũng là thật tâm mong đợi. Phải, nàng muốn Lăng Tiểu Ngư sẽ là người giành chiến thắng. Bởi vì nếu hắn thắng hắn sẽ vui, mà hắn vui thì nàng cũng sẽ vui...

Nhưng... đấy cũng chỉ là nàng muốn. Ý chí của nàng, nó lại đâu thể cải biến được điều gì. Thậm chí kể cả có thay đổi được đi nữa thì tác dụng vẫn chỉ bằng không, đơn giản là bởi nàng còn chưa mở miệng nói ra. Tâm ý của nàng, nó vẫn chưa đến được với Lăng Tiểu Ngư. Hắn không nghe được, đã không biết được. Hiện tại, người duy nhất hắn thấy và nghe chỉ có một: Lệ Thắng Nam. Toàn bộ tâm trí hắn đều đang đặt cả vào nàng.

Quả đúng như những lời sư phụ hắn nhận định trước đó, Lệ Thắng Nam chẳng hề đơn giản một tí nào. Linh lực của nàng rất đỗi dồi dào, cũng rất đỗi tinh thuần. Không chỉ kiếm pháp mà ngay đến chưởng pháp nàng cũng tinh thông nốt. Lúc này, nàng chính là đang cùng với hắn chưởng đối chưởng.

...

"Ba! Ba!".

"Ba!".

"Ba!".

...

Liên tục là những đợt chám trán ác liệt. Một chưởng tiếp một chưởng, từ đầu đến cuối, Lệ Thắng Nam như cũ vẫn rất chi cường ngạnh. Trái hẳn dáng vẻ mỏng manh mềm yếu của mình, thế công của nàng lại mạnh mẽ vô cùng. Uy lực trong mỗi đòn, cái nào cũng đều khiến cho Lăng Tiểu Ngư phải ra sức chống đỡ.

Thế rồi, sau chưởng thứ bao nhiêu chẳng rõ, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc phải tạm thoái lui về sau. Hơi thở có phần bất ổn, hắn đưa mắt nhìn đối thủ khó nhằn của mình, thật tâm bày tỏ: "Lệ sư tỷ, chưởng pháp của tỷ thật lợi hại".

Bên này, thần sắc của Lệ Thắng Nam cũng đã có chút hồng lên vì mệt. Nàng hồi âm: "Lăng sư đệ, Thiên Diệp Thủ của đệ cũng không tầm thường".

"Thú thật, trước khi trận đấu này bắt đầu, ta đã không nghĩ để thắng sư đệ lại khó tới như vậy...".

Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, coi như đáp lại. Đối với vị sư tỷ này, hắn càng lúc càng cảm thấy gần gũi. Tính tình của nàng thật sự rất tốt...

"Lệ sư tỷ." - Hắn nói - "Được luận bàn với tỷ đệ thấy rất vinh hạnh, nhưng mà... Sư tỷ, trận đấu này đệ nhất định phải thắng".

"Vậy thì phải xem sư đệ có bản lãnh đó không đã. Mặc dù đối với thứ hạng ta chẳng bận tâm nhiều, nhưng thân là đệ tử Mặc Kiếm Phong, ta có nghĩa vụ phải chiến đấu vì chi mạch".

Lệ Thắng Nam dừng một chút, rồi nói tiếp: "Lăng sư đệ, thủ đoạn của ta cũng không còn nhiều. Một chiêu cuối cùng này nếu sư đệ có thể cản được, sư tỷ ta sẽ lập tức nhận thua".

Nói rồi, chẳng đợi Lăng Tiểu Ngư kịp hồi âm thì Lệ Thắng Nam đã bắt đầu chiếu theo pháp quyết mà thi triển thần thông. Theo mỗi động tác của nàng, không khí xung quanh cũng mau chóng đổi khác. Nhiệt độ hạ thấp không phanh, càng lúc càng lạnh...

Biết đối thủ sắp tung ra đòn quyết định, Lăng Tiểu Ngư nào dám chần chừ, lập tức điều động linh lực. Hai tay duỗi thẳng, hắn chậm rãi đưa lên, khí thế loáng cái đã gia tăng gấp bội.

Chợt, từ trong tĩnh lặng, một tiếng rít chói tai vang lên. Chỉ sát na ngắn ngủi, thân ảnh Lệ Thắng Nam đã liền áp sát. Đôi cánh tay gầy lưu lại tàn ảnh, nàng cùng lúc tung liên tiếp ba chưởng. Thế hiểm vô cùng!

"Ba! Ba! Ba!".

Không thể né tránh, Lăng Tiểu Ngư buộc phải toàn lực nghênh đón. Kết quả thì... hắn bị đánh bay.

Nhưng, đó vẫn chưa phải vấn đề đáng nói lắm. Cần bận tâm lúc này, điều đang khiến các bậc trưởng bối ngạc nhiên là những gì diễn ra sau đấy. Bằng một phương thức vi diệu, Lăng Tiểu Ngư đã bất ngờ chuyển hướng, vốn "đang bay" bỗng đột ngột xoay người lao ngược lên phía trước. Hai tay lập loè thanh quang, hắn nhắm thẳng Lệ Thắng Nam đánh tới.

Thiên Diệp: Toá Không Thủ!

"Nguy!".

Trước đòn phản kích quá đỗi bất ngờ, Lệ Thắng Nam cả kinh thầm hô, vội vàng tránh đi.

Tiếc rằng... đều đã muộn. Phản ứng của nàng không nhanh bằng tốc độ của Lăng Tiểu Ngư. Hắn ra đòn quá quyết đoán.

"Ba! Ba!".

"Ư...!".

Một kết quả tất yếu xảy ra: Lệ Thắng Nam đã trúng chiêu. Sau khi nhận liên tiếp hai chưởng của Lăng Tiểu Ngư thì nàng lập tức hộc máu đương trường, từ trên không rơi thẳng xuống đất.

Dựa theo tình huống trước mắt, với tư thế rơi tự do như vậy, chỉ e khuôn mặt đẹp đẽ kia của nàng sẽ va chạm với bề mặt của Ngũ Kiếm Đài mất. Tuy nói tiên gia có linh đan thánh dược, dẫu cho mặt mũi bị tổn thương đôi chút cũng sẽ dễ dàng chữa khỏi, thế nhưng... Nên nhớ, ở đây không chỉ có một Lệ Thắng Nam và một Lăng Tiểu Ngư, xung quanh còn rất nhiều người vẫn đang chăm chú theo dõi. Trận đấu nếu kết thúc bằng một màn "va chạm" như vậy thì... ngẫm cũng khó coi lắm.

Lệ Thắng Nam, nàng đương nhiên rất không nguyện ý để điều đó xảy ra. Chỉ là... thân thể nàng đã bị thương. Khí huyết nàng còn chưa bình ổn được thì làm sao trở mình đây?

"Thôi đành vậy...".

Giây phút hốt hoảng đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Lệ Thắng Nam khép lại đôi mắt, chờ đợi một cơn đau sẽ lan truyền từ khuôn mặt.

Nhưng, may cho nàng, sẽ chẳng có tổn thương nào thêm nữa. "Va chạm" thì đúng đã va chạm, có điều là theo một nghĩa khác.

Trong lúc nàng rơi tự do, một cánh tay đã vươn ra ôm lấy hông nàng, giúp nàng đổi lại tư thế.

Vậy là ngay lập tức, nàng mở to đôi mắt. Vừa lúc, Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang ôm nàng - cũng cúi xuống nhìn. Bốn mắt giao nhau, một lời không nói.

Thời gian bỗng chốc như chậm lại...