Chương 7: Kẻ Hướng Tiên Môn - Người Quay Nhìn Thế Tục

...

Cứu người như cứu hoả, nữ tiên gia chẳng chút chần chừ, sau khi xác nhận Lăng Tiểu Ngư là kẻ sở hữu mộc hệ linh căn thì lập tức đáp ứng thỉnh cầu, mang theo nó trở về sơn môn. Trước lúc rời đi, nàng cũng không quên cho Lăng Ngọc Yến uống một ít linh thủy cầm hơi...

Bóng dáng tiên gia hiện đã khuất, bên trong căn nhà đơn sơ bình dị lúc này chỉ còn lại mấy kẻ phàm nhân đứng dõi mắt nhìn theo.

"Chỉ mong lão tiên gia có thể đại phát từ bi mà ra tay cứu chữa...".

Sau một hồi im lặng đứng trông thân ảnh tiên gia, bóng dáng núi Ngũ Đài, Dương Thanh Sơn thở nhẹ nói ra.

Khác với Lăng Tiểu Ngư, Dương Thanh Sơn hắn nhìn ra được sự khó xử của nữ tiên gia nọ. Hắn biết, vị sư phụ kia của nàng tính tình cũng không phải quá tốt, sẽ không chỉ vì một hai câu nói liền hạ sơn cứu người. Nếu thật dễ dãi thì nữ tiên gia hà tất ngập ngừng bỏ dở câu nói, lại còn mang Tiểu Ngư lên núi cầu xin?

"Tiên gia đích xác đạo pháp nhiệm màu, nhưng không có nghĩa ai nấy đều sẽ vô tư sử dụng để cứu người".

Thầm cảm thán, Dương Thanh Sơn chợt cúi đầu nhìn con gái Dương Tiểu Ngọc cùa mình, thần tình khác lạ chẳng biết là nghĩ gì.

...

Vị trí đã sớm di dời, thay vì cửa ngõ thì nơi Dương Thanh Sơn đang đứng hiện lại là phía bên trong căn nhà, sát mép giường. Hắn muốn kiểm tra tình trạng của Lăng Ngọc Yến, xem xem cơ thể nàng có chuyển biến gì sau khi phục dụng linh thủy của nữ tiên gia.

Kết quả...

Không ngoài mong đợi của Dương Thanh Sơn hắn, so với trước thì thể trạng của Lăng Ngọc Yến đã tốt lên thấy rõ, mạch tượng cũng đã phần nào ổn định lại.

Việc mà bản thân dầu vận dụng một thân y thuật cả đời cũng vô phương xoay chuyển, nay chỉ một chút linh thủy của tiên gia liền làm được ngay, đối với sự chênh lệch này Dương Thanh Sơn khó tránh có chút tự ti, mất mát.

Phàm nhân thế tục và tiên gia tu đạo, cách biệt quả thật quá lớn. Nếu bảo kẻ dưới đất, người trên trời thiết nghĩ cũng chẳng hề ngoa...

"Phụ thân".

Giữa lúc Dương Thanh Sơn còn đang thất thần, con gái hắn là Dương Tiểu Ngọc bỗng nhiên tiến lại, tay nắm tà áo lay gọi.

Mang theo chút nghi hoặc, Dương Thanh Sơn hỏi: "Sao vậy Tiểu Ngọc?".

"Phụ thân, có phải trở thành tiên gia rồi thì sẽ không bị bệnh, lại còn có thể giúp người trị bệnh?".

"Tiên gia là những người tu luyện đạo thuật, thể trạng khác xa phàm nhân thế tục chúng ta, bệnh tật hẳn sẽ không có. Dĩ nhiên, dựa vào thần thông màu nhiệm của mình, việc chữa bệnh cứu người đối với họ cũng rất đơn giản".

Dương Thanh Sơn dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiểu Ngọc, lúc nãy con cũng nghe qua lời của tiên gia rồi đấy. Chỉ cần có đủ đạo hạnh, những căn bệnh trầm kha quái ác của phàm nhân thế tục chúng ta, trong mắt tiên gia thật chả đáng gì, chữa trị bất quá là một cái nhấc tay".

Dương Tiểu Ngọc nghe xong thì cúi đầu trầm mặc, suy nghĩ một hồi mới ngẩng lên, kiên định nói: "Phụ thân, con muốn tu tiên".

...

Im lặng qua đi, Dương thẩm ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tay đặt lên người con gái, hỏi: "Tiểu Ngọc, tại sao con lại đột nhiên muốn tu tiên?".

Dương Tiểu Ngọc không chút đắn đo, lập tức hồi đáp: "Con không muốn thấy Tiểu Ngư khóc".

"Nếu như con tu luyện đạo thuật, trở thành tiên gia, vậy thì Tiểu Ngư sẽ không cần khóc lóc, không cần phải quỳ gối cầu xin người khác nữa. Con có thể giúp Tiểu Ngư chữa trị cho Yến cô cô...".

Tới đó, cô bé chững lại, thanh âm hạ thấp đôi phần: "Phàm nhân thì sớm muộn cũng sẽ bị bệnh. Phụ thân, mẫu thân, Tiểu Ngư, con sợ sau này mọi người sẽ bị bệnh...".

"Vì vậy nên con muốn tu luyện đạo thuật? Con muốn trở thành tiên gia là để bảo hộ cho phụ mẫu và Tiểu Ngư?" Dương thẩm hiểu ra tâm ý, hướng con gái mình xác nhận.

Và câu trả lời rất nhanh liền có. Dương Tiểu Ngọc gật đầu, đoạn bổ sung: "Còn có Yến cô cô nữa. Chỉ cần trở thành tiên gia, con nhất định sẽ bảo vệ mọi người thật tốt, như vậy mọi người cũng không cần phải đi cầu xin các vị tiên gia khác...".

...

Hiện tại thì chẳng còn gì để phải nghi vấn nữa cả. Nguyên nhân khiến Dương Tiểu Ngọc hướng về tiên môn, đạo thuật đã quá rõ ràng. Cô bé đây là vì lo mệnh phàm nhân thế tục mong manh, sinh - tử phải chịu, bệnh - lão phải mang. Cô bé không muốn tình cảnh giống hôm nay sẽ tiếp tục phát sinh ở tương lai, trong một ngày bất chợt nào đó. Tiếng khóc thương tâm của Lăng Tiểu Ngư, bộ dạng áy náy, sụt sùi thương cảm của phụ mẫu, tất thảy cô bé đều đã chứng kiến. Nó... thật rất khó chịu. Cái cảm giác bất lực, chỉ biết trông mong ấy...

Khác với Lăng Tiểu Ngư, Dương Tiểu Ngọc dù ít tuổi nhưng tâm trí thì lại chín chắn hơn rất nhiều. Mong muốn tu tiên, nó không tự nhiên mà xuất hiện, càng sẽ không đơn giản mất đi. Một khi đã hạ quyết tâm thì cô bé nhất định sẽ theo đuổi đến cùng. Dương Thanh Sơn, hắn biết rõ điều đó.

Trầm ngâm một đỗi, với khuôn mặt nghiêm túc, Dương Thanh Sơn nhìn con gái, hỏi: "Tiểu Ngọc, con thật sự muốn tu luyện đạo thuật, muốn trở thành tiên gia?".

"Vâng, phụ thân." - Y như trước, Dương Tiểu Ngọc chẳng chút do dự gật đầu.

"Tiểu Ngọc." - Dương Thanh Sơn hỏi tiếp - "Để tu tiên luyện đạo, như vậy con phải rời khỏi Đào Hoa thôn này, cùng tiên gia lên núi Ngũ Đài...".

"Tiên môn có quy định của tiên môn, một khi đã lên núi thì sẽ không thể tùy tiện đi xuống. Rất có thể phải đợi con đạt được thành tựu, có thể ngự kiếm phi hành thì mới được phép hạ sơn. Thời gian nói không chừng sẽ mất đến hàng chục năm... Tiểu Ngọc, cho dù như vậy con vẫn muốn tu tiên sao?".

Lần này thì Dương Tiểu Ngọc đã phải chần chừ.

Xa cách phụ mẫu, thời gian lại tận hàng chục năm, đây quả là một việc khó khăn, đáng để cân nhắc.

Nhưng, cũng không quá lâu. Sau tầm vài mươi giây, Dương Tiểu Ngọc đã liền có quyết định. Vẻ đắn đo nay đã thay bằng kiên cường, cô bé hướng phụ thân mình trả lời: "Phụ thân, con vẫn muốn tu tiên".

Nhận được đáp án, trong lòng Dương Thanh Sơn bất giác thở dài. Thú thực hắn vốn chưa bao giờ nghĩ sẽ để Dương Tiểu Ngọc tu tiên luyện đạo cái gì. Mong ước của hắn chỉ là cả gia đình được sớm tối quây quần bên nhau, trải qua kiếp sống thanh bình đến hết đời...

Tiếc rằng mong ước kia, hôm nay xem chừng đã bị lung lay, e là khó giữ...

Mang theo chút ưu tư, Dương Thanh Sơn đưa mắt nhìn sang thê tử, bắt gặp bà cũng đang ẩn ẩn muộn phiền thì nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, nàng thấy thế nào?".

Dương thẩm chưa vội đáp, thay vì hồi âm trượng phu, bà lại cúi nhìn con gái.

"Tiểu Ngọc, con đã hạ quyết tâm rồi phải không? Sẽ không hối hận chứ?".

"Vâng, mẫu thân. Con sẽ cố gắng tu tiên".

"Xem con kìa..." - Dương thẩm nở một nụ cười gượng gạo - "Còn chưa biết có linh căn hay không mà đã...".

Bỏ dở câu nói, bà thở ra một hơi, bảo với trượng phu: "Con gái đã một lòng hướng đến tiên môn như thế, thôi thì tướng công hãy dẫn nó đến nhà trưởng thôn, để cho tiên gia kiểm tra linh căn đi".

"Cũng đành vậy...".

...

...

Dưới thôn Đào Hoa, Dương Tiểu Ngọc vì cảm khái kiếp phàm nhân mong manh mà nảy sinh khát vọng tu tiên, mong một ngày sẽ trở thành tiên gia để bảo hộ thân nhân, bạn bè. Trong khi đó, trên núi Ngũ Đài...

Lăng Tiểu Ngư - người bạn thân thiết của cô bé - hiện đang cùng nữ tiên gia ngự kiếm đằng không, một lòng cầu dược.

Trên đường đi, nó đã nhìn thấy rất nhiều điều lý thú, nhất là thời điểm tiến vào sơn môn Thiên Kiếm. Khung cảnh ở đây, so với những gì nghe kể và từng tưởng tượng thì kỳ diệu hơn nhiều. Tiên hạc bay lượn, linh điểu kêu vang, chốc chốc lại có những vị tiên gia ngự kiếm lướt qua để lại những dải linh quang mờ mờ, mọi thứ thật giống như là ảo mộng...

"Thì ra đây là thế giới của thần tiên...".

Lăng Tiểu Ngư trong lòng cảm thán, đối với đạo thuật tiên gia càng thêm trông đợi. Nó tin chỉ cần vị thần tiên sư phụ kia chịu ra tay thì Yến cô cô nó sẽ liền được chữa khỏi, sau này lại có thể cùng nó quây quần bên nhau, ngày ngày vui vẻ...

Phải, tâm tư của Lăng Tiểu Ngư là như vậy đấy. Nó không hề có khát vọng tu tiên luyện đạo, lại càng không ham muốn trường sinh bất hoại cái gì. Đạo pháp tiên gia màu nhiệm ư? Lăng Tiểu Ngư nó chỉ cần được sống bên cạnh Yến cô cô của mình thôi.

Nghĩ đến cô cô, Lăng Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại...

...

Trải qua quãng đường đằng không ngự kiếm, sau mấy bận chạm mặt các đệ tử tiên môn, vấn đáp vài câu, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng thành công thông hành, được nữ tiên gia đưa lêи đỉиɦ Trúc Kiếm Phong.

Nếu là ngày thường, nữ tiên gia hẳn phải dẫn Lăng Tiểu Ngư đến Huyền Âm Động để diện kiến sư phụ, nhưng hôm nay thì không. Thay vì cổ động sau núi, chỗ nàng đang hướng tới đây lại là Bách Thảo Đường, nơi vốn để dùng luyện đan chế thuốc của bản môn.

Nguyên do cũng chả có gì khó hiểu. Nữ tiên gia, nàng chỉ đơn giản là biết sư phụ mấy ngày này đang bận bịu luyện đan ở đây - Bách Thảo Đường này. Muốn diện kiến, đến đây là tất yếu.

...

"Tiểu Ngư, lát nữa vào gặp sư phụ tỷ, đệ nhớ đừng có đυ.ng chạm vào người sư phụ nhé".

Dừng chân trước Bách Thảo Đường, nữ tiên gia cúi xuống căn dặn Lăng Tiểu Ngư.

"Sư phụ tỷ tính tình hơi cổ quái, xưa giờ không thích bị người ta đυ.ng chạm, nhất là nam nhân. Mặc dù đệ còn nhỏ, chưa được tính chân chính nam nhân nhưng bản chất cũng chẳng sai biệt. Thế nên nếu đệ đυ.ng chạm sư phụ tỷ, người rất có thể sẽ tức giận đấy".