Là tồn tại thần thánh không thể nghi ngờ của Đại An triều, sinh hoạt mỗi ngày của Quốc sư vẫn thực nhàn nhã, bất quá gần đây tựa hồ có thêm một ít phiền não nhỏ.
Ánh sớm mai từ bên ngoài cửa sổ lớn sát đất lan tràn tiến vào tầng sáu An Quốc Tháp, chiếu lên chiếc giường rộng rãi mềm mại. Sa trướng màu trắng tuyết ngăn không được ánh dương quang quấy nhiễu, vầng sáng vàng kim nhu hòa chiếu vào gương mặt xinh đẹp như được điêu khắc nên kia, lông mi thật dài hắt ra một mảnh bóng râm tựa như cánh quạt.
Tuy rằng mặt trời đã lên cao, nhưng trong An Quốc Tháp vẫn như trước yên tĩnh vô thanh.
「 Meo......」 Tiếng mèo con nhu nhu mềm mềm đánh vỡ phiến yên tĩnh này, mèo con trắng như tuyết trảo sàng đan trèo lên, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên gối, chậm rãi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn y.
Kẻ kế thừa Quốc sư có huyết mạch thuần Bạch Trạch xuất hiện, dưới tình huống Quốc sư còn đang tại vị, sẽ được phong làm Thánh Tử, đợi đến khi kế nhiệm mới sửa làm Quốc sư.
Thánh Tử điện hạ sau khi nhìn một lúc lâu, thấy Hoàng thúc không có ý tứ mở mắt ra, nâng móng vuốt bé xíu màu trắng tròn trĩnh xoa xoa bụng, chậm rãi lại gần, chiếu chóp mũi tinh xảo kia liếʍ một ngụm.
Lông mi thon dài run rẩy, chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi con ngươi thanh lãnh, Quốc sư lẳng lặng nhìn quả cầu lông nhỏ trước mắt,「 Chuyện gì?」
「 Mieo!」 Mèo con màu trắng liếʍ liếʍ miệng, nó vừa đầy tháng, tiếng người hay tiếng mèo cũng không nói được a.
「 Ngủ, ngủ liền không đói bụng.」 Quốc sư vươn cánh tay trắng nõn đến gần như trong suốt ra, ôm mèo con vào lòng, một lần nữa lâm vào giấc ngủ.
「 Mẻo......」 Thánh Tử điện hạ ủy khuất cào cào nội sam trắng tuyết kia, sau khi cùng phụ vương tiến cung, trước tiên tại Bắc Cực Cung ở vài ngày rồi mới đến An Quốc Tháp, một ngày ở Bắc Cực Cung có thể ăn bốn bữa thậm chí còn nhiều hơn, chỉ cần nó liếʍ miệng tỏ vẻ đói bụng, cái Hoàng hậu cười đến thật là dễ nhìn kia sẽ làm đồ ăn ngon ngay. Vậy mà tới An Quốc Tháp lại chỉ có ba bữa cơm, vẫn là giữa trưa một bữa, buổi tối một bữa, nửa đêm một bữa.
Trong lòng mất hứng, Thánh Tử điện hạ nhỏ bé giãy dụa từ trong nội sam trắng như tuyết kia chui ra, nhảy lên chăn giẫm giẫm, meo meo mieo kêu không ngừng.
「 Ồn chết.」 Quốc sư ngồi dậy, dùng con ngươi thanh lãnh trừng cục lông nhỏ kia.
Cục lông trắng tuyết rụt lui đầu, rồi sau đó, ưỡn bộ ngực nhỏ xíu lên, không chút nào yếu thế trừng trở về.
Quốc sư:「......」
Hoàng đế bệ hạ dùng xong điểm tâm liền đi Ngự Thư Phòng, hôm nay có vài vị trọng thần muốn tới thương nghị chuyện quan trọng, nên không có tha Tô Dự đi Ngự Thư Phòng làm đệm dựa.
「 Phụ hậu, nhi thần đi học đường ạ.」 Thái tử điện hạ cung kính hành lễ nói lời từ biệt với Tô Dự.
「 Ba ba, chúng ta đi a.」 Trưởng hoàng tử điện hạ thì không có đứng đắn như vậy, cười hì hì ôm đệ đệ, hướng Tô Dự phất phất tay.
「 Đi thôi.」 Tô Dự thò tay xoa xoa đầu hai nhi tử.
「 Meo!」 Mèo đen nhỏ ăn uống no đủ lủi lại đây, theo vạt áo bò đến trên người Tô Dự, học theo vỗ vỗ đầu huynh trưởng.
Thái tử điện hạ hừ một tiếng, nâng tay bắn đệ đệ một đầu ngón tay, xoay người rời đi.
「 Xú tiểu tử!」Trưởng hoàng tử hướng đệ đệ làm mặt quỷ, rồi chạy theo.
「 Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi của con nào.」Khó được buổi sáng rảnh rỗi, Tô Dự chuẩn bị mang ba hài tử đi thăm gia gia nãi nãi, nói rồi xoay người đi ôm cặp song sinh.
「 Tham kiến Hoàng hậu nương nương.」Thanh âm ngay thẳng của thế tử Lỗ quốc công từ sau lưng truyền đến.
Tô Dự xoay người, liền thấy Cao Bằng một thân y phục thống lĩnh thị vệ nửa quỳ trên đất, từ trong áo bông chui ra một quả cầu lông trắng tinh.
「 Thánh Tử!」Tô Dự trước mắt sáng lên, hai ba bước đi lên ôm lấy mèo trắng nhỏ.
「 Meo!」 Thánh Tử điện hạ đối với Tô Dự thức thời rất là vừa lòng, thưởng hắn một bàn tay.
Đệm thịt bé xíu phấn nộn mềm mại vỗ lên mặt, Tô Dự hạnh phúc nheo mắt, hôn mèo trắng nhỏ một ngụm,「 Làm sao vậy, sao mới sáng sớm đã chạy tới đây a?」
「 Quốc sư truyền lời, Thánh Tử tuổi nhỏ, trước khi đầy tuổi vẫn nên giao cho Hoàng hậu chăm sóc, chỉ cần buổi chiều mỗi ngày đưa đến An Quốc Tháp là được.」Thống lĩnh thị vệ trung thành cẩn thận tỉ mỉ truyền đạt ý chỉ Quốc sư.
Tô Dự nhịn cười nhìn nhìn mèo trắng nhỏ tinh thần chấn hưng, chắc là tiểu hài tử ham chơi, gây trở ngại đến Quốc sư buổi sáng tham nghiên tinh tượng đây mà.
「 Mieo!」 Thánh Tử điện hạ vỗ vỗ tay Tô Dự, liếʍ liếʍ miệng lông.
「 Còn chưa ăn điểm tâm sao?」 Tô Dự sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến An Quốc Tháp không có ăn sáng, lập tức có chút đau lòng,「 Đợi một lát nha, ca làm đồ ăn ngon cho ngươi.」Hôn mèo trắng nhỏ một ngụm, đem nó và mèo đen nhỏ cùng nhau đặt lên đệm mềm, xoay người đi phòng bếp.
Mèo trắng nhỏ tại đệm mềm nằm sấp xuống, ưu nhã ngáp một cái.
Tam hoàng tử điện hạ nghiêng đầu nhìn Hoàng thúc so với mình còn không lớn bằng, bỗng nhiên nhào lên.
「 Méo!」 Thánh Tử điện hạ lập tức nâng trảo, một bàn tay vỗ bay cháu qua một bên.
Thời điểm Túc vương điện hạ vào, chỉ nhìn thấy cục than nhỏ màu đen bám riết không tha hướng người mèo trắng nhỏ nhảy lên, sau đó một lần lại một lần bị vỗ bay.
「 Đứa nhỏ này như thế nào càng ngày càng giống Nhị Thập Nhất a.」Lăng vương điện hạ từ sau lưng đi vào nhếch miệng, nghe nói Thập Tam ca sinh được Thánh Tử, hắn liền ngồi thế nào cũng không yên, mà dù sao đi nữa cũng sắp cuối năm rồi, lúc này đến kinh thành cũng không tính là kỳ quái.
Túc vương điện hạ không lưu tâm, biến thành mèo lớn đen trắng giao nhau nhảy lên đệm mềm.
Mèo con màu đen nhìn thấy Thập Tam gia gia, lập tức buông tay việc tiếp tục khıêυ khí©h tiểu thúc thúc, ngược lại đi cào chiếc đuôi to đen trắng kia.
「 Con trai!」 Túc vương điện hạ ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, liếʍ liếʍ.
Thánh Tử điện hạ ghét bỏ đẩy phụ vương ra, lại nhảy lên người Lăng vương cùng đến cọ cọ đầu.
「 U, đứa nhỏ này thích ta a.」 Lăng vương điện hạ rất là đắc ý, cũng liếʍ hài tử một ngụm, kết quả lập tức nhận được một bàn tay.
Tô Dự bưng một chén thịt cá sền sệt lớn vừa nấu xong đến,「 Thập Tam thúc, Thập Thất thúc, đã ăn gì chưa?」
Mèo trắng nhỏ nhìn nhìn Tô Dự, ưu nhã thong thả bước sang, nhảy lên đùi hắn.
Hai chú mèo lớn hai mặt nhìn nhau, hươ hươ móng vuốt cho có lệ, quay đầu đi theo cặp song sinh mập mạp chơi, tuyệt không thừa nhận là không chiếm được thân cận của mèo trắng nhỏ mà ghen tị, tuyệt không a!
Cặp mèo con song sinh trắng vàng xen lẫn vốn đang ngủ say sưa, nhưng nghe thấy mùi thịt cá sền sệt, lập tức đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Tô Dự, đối với hai gia gia đang chuẩn bị mỉm cười làm như không thấy. Chỉ có mèo đen nhỏ là còn đang bám riết không tha chụp đuôi to.
Cầm chiếc muỗng ngọc be bé đút tiểu tiểu Quốc sư, hai mắt Tô Dự đều sắp cười thành một khe hở, hai quả cầu lông trắng vàng xen lẫn một trái một phải bám đầu gối hắn đứng lên, cũng cùng há miệng.
「 Hai con không phải vừa ăn rồi sao?」Đút mỗi bé một thìa, thấy cặp song sinh chọp chẹp ăn đến ngon lành vô cùng, Tô Dự gãi gãi đầu, hai hài tử này khẩu vị thật sự là tốt quá a, nhìn nhìn thân hình kia, cũng đã tròn vo đến sắp không nhìn thấy cổ rồi.
Một phát chậm trễ này liền bỏ lỡ thời gian thỉnh an, Tô Dự đơn giản cùng nhóm mèo lớn mèo nhỏ nằm trên đệm mềm suy sút chơi cả một buổi sáng.
Qua ngọ, mèo trắng nhỏ lại bị trả về An Quốc Tháp.
Quốc sư vừa nếm qua cơm trưa ngáp một cái, xem xem sắc trời. Tuyết đã ngừng, thời tiết coi như ấm áp, hẳn là có thể ra khỏi cửa, liền ôm tiểu Quốc sư đi Hải Yến Cung.
Trên hải đảo không rét lạnh như ở kinh thành, sợ Hoàng tổ thúc bị đông lạnh, nên thời điểm xây dựng Hải Yến Cung, Thái Thượng Hoàng đã sai người làm hệ thống sưởi ngầm Địa Long. Địa Long lửa mạnh, ngày đêm không ngừng thiêu đốt, dù cho cửa chính điện Hải Yến Cung mở toang hoác đi chăng nữa, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Đại đại miêu đang bốn chân dang rộng ngủ bên trong, gió lạnh thổi vào, đem bộ lông thật dày kia thổi nghiêng về một hướng, xa xa nhìn qua tựa như một cánh đồng lúa mì bị gió thổi nghiêng nghiêng.
「 Tinh tượng huyền bí, phải ngày đêm tham ngộ, trên người Hoàng tổ thúc có khí tức Thượng Cổ Thần Thú, ở bên cạnh người nghiên cứu thay đổi của tinh tượng sẽ dễ dàng hiểu thấu đáo bản chất hơn.」Thanh âm dễ nghe như ngọc rơi chốn Côn Sơn của Quốc sư chậm rãi vang lên bên tai.
Mèo trắng nhỏ cái hiểu cái không gật gật đầu, truyền thừa giữa các đời Quốc sư phi thường phức tạp, Thánh Tử nhất định từ nhỏ phải lớn lên bên cạnh Quốc sư, thời thời khắc khắc nhận chỉ bảo của y.
Quốc sư cất quả cầu lông nhỏ đi qua, sờ sờ cái bụng lông mềm mại kia.
「 Meo?」 Đại đại miêu mở mắt, lui móng vuốt cọ cọ trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn y.
Sau một lát, Quốc sư cởi giày, chân trần trèo lên. Mèo trắng nhỏ từ trong vạt áo trắng tuyết nhảy ra, ở trong biển lông mao đánh lăn.
Đại đại miêu theo thói quen, ngáp một cái liền tiếp tục ngủ.
�
Thời điểm Thái Thượng Hoàng đến thăm Hoàng tổ thúc, liền nhìn thấy hai quả cầu lông màu trắng một lớn một nhỏ đang nằm trên bụng lông ngủ say sưa.
Tối, Quốc sư và Hộ Quốc Thần Thú cùng nhau dùng cơm chiều.
Đầu bếp Hải Yến Cung nghe nói Quốc sư muốn lưu lại dùng bữa, nhất thời có chút khẩn trương, bọn họ ngày thường đều làm rất nhiều thịt cá, nhưng Quốc sư cao quý tự nhiên không thể ăn những món không đủ tinh xảo này được, bèn vắt hết óc làm chút thức ăn tinh xảo, như là canh đậu hủ cải thảo, tử ngọc mai hoa cao, chè ngân nhĩ hạt sen thượng đẳng, dùng bát đĩa tinh xảo bằng ngọc đựng, trang trí lộng lẫy, tính cả con cá nướng bự cho Hộ Quốc Thần Thú bưng lên cùng nhau.
Quốc sư nhìn nhìn thức ăn tinh xảo toàn là nước canh suông kia, lại nhìn nhìn cá nướng trước mặt Hoàng tổ thúc.
Mèo trắng nhỏ ngồi xổm trên bàn, cùng Quốc sư quay đầu nhìn nhau, hai đôi mắt lưu ly trong veo giống nhau như đúc liền đồng thời thẳng tắp nhìn cá nướng.
Đại đại miêu dùng chân sau đá đá lỗ tai.
Tiểu thái giám bên cạnh Thái Thượng Hoàng lập tức hiểu ý, đem thịt cá cắt xuống một khối lớn, chia đều đến trước mặt Thái Thượng Hoàng và Quốc sư, sau đó ôm Thánh Tử đi tìm Hoàng hậu nương nương. Thánh Tử còn nhỏ, cá nướng phết bột ớt này phỏng chừng là ăn không được, vẫn là đưa qua cùng các Hoàng tử ăn chung thì hơn a.
Hoàng đế bệ hạ nhìn trên bàn nhiều ra thêm một cục lông màu trắng, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng đệ đệ thực đáng yêu, thế nhưng dù sao cũng là tiểu thúc tử của Tô Dự, cho dù nhỏ cũng không có đạo lý cùng tẩu tử đồng giường a! Dùng xong cơm chiều, Hoàng thượng liền đem các nhi tử ném qua Thiên Điện, đồng thời thuận lý thành chương phái đệ đệ đi qua theo.
Thiên Điện sớm đã đổi thành nhuyễn điếm đầy phòng, các Hoàng tử ở trong phòng chạy tới chạy lui, rất là náo nhiệt.
Mèo nhỏ màu trắng đối với hoàn cảnh tranh cãi ầm ĩ này có chút bất mãn, ngồi xổm ở cửa không chịu đi vào.
「 Tiểu hoàng thúc, chúng ta chơi bắt chuột đi.」Mèo nhỏ màu đen nhảy qua, ở trước mặt hắn nhảy tới nhảy lui.
「 Tiểu hoàng thúc, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi.」Trưởng hoàng tử điện hạ đen vàng giao nhau đẩy đệ đệ ra, lại gần lấy lòng.
「 Hừ!」Thái tử điện hạ màu vàng kim chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, hai đệ đệ béo một trái một phải chen hắn, bị hắn không chút khách khí mỗi em cắn một ngụm.
Mèo nhỏ màu trắng nâng trảo, chậm rãi thong thả bước đến giữa nhuyễn điếm, nhìn nhìn hai cục lông béo chen thành một đoàn, liền nhảy lên tìm thoải mái tư thế nằm xuống, hắn muốn nghiên cứu tinh tượng, mới không có thời gian cùng đám cháu này ầm ĩ chơi đùa đâu, khò khò......
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
[ Chương: Quốc sư truyền thừa là phi thường phức tạp ]
Tiểu quốc sư: Hôm nay học nghiên cứu tinh tượng đi?
Quốc sư: Khò khò......
Tiểu quốc sư: Hôm nay học ký kết huyết khế đi?
Quốc sư: Khò khò......
Tiểu quốc sư: Hôm nay học tự dưỡng thánh thú đi?
Quốc sư: Khò khò......
Tiểu quốc sư: Khò khò......
Ngao, lại viết một phiên ngoại đại đại miêu nữa liền chấm dứt đi, a ha ha ha