Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Ma Chi Giới

Chương 47: Cái này Đan Đỉnh đã bao lâu rồi chưa rửa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe vậy Triệu Thiếu Kiệt ánh mắt liền có chút kì dị nói:"Thế nhưng ngay cả Vô Tức Tán đều luyện được."

Liễu Như Mộng gật đầu, đối với Triệu Thiếu Kiệt phản ứng nàng có chút hài lòng.

Nói thật, nếu như biết Vô Tức Tán được luyện từ cái này Đan Đỉnh mà không một chút phản ứng mới thực sự có vấn đề a! Nhớ năm đó không biết cái nào hỗn đản tuôn ra nàng cái này Đan Đỉnh tin tức, làm cho nàng cái này Bách Diện Ma Tôn bị mấy cái Đại Thế Lực lùng bắt...Anh anh anh, nhớ lại cái này ký ức có chút đau tim a~

"Ách...Ngươi cái này Đan Đỉnh đã bao lâu rồi chưa có dọn dẹp thế?" Trương Hàn không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Đan Đỉnh.

Liễu Như Mộng bị hỏi như vậy, thì sắc mặt có chút nghi hoặc nói:"Luyện Đan dùng Đan Đỉnh phải rửa với dọn dẹp sao?"

Triệu Thiếu Kiệt, Trương Hàn:.........

Trương Hàn nhìn Liễu Như Mộng như nhìn quái thai, nói:"Ngươi....Ngươi từ trước tới giờ chưa có dọn dẹp Đan Đỉnh?"

LIễu Như Mộng lắc đầu nói:"Chưa bao giờ, ta thấy nó vẫn sạch mà?" (°∀°)

Trương Hàn có một loại thổ huyết xúc động, người ta nói ăn dơ sống lâu, hắn không tin, nhưng mà tận mắt thấy cái này "người" hắn tin!

Cmn, người bình thường ăn cơm đều rửa chén, ngươi cái này Đan Đỉnh lúc luyện đan xuất hiện tạp chất hay cặn bã gì đó dính vào thì sao a?

"Triệu Thiếu Kiệt ngươi giải thích đi, mấy cái liên quan với Luyện Đan ta cũng không quá rõ ràng." Trương Hàn trực tiếp giao nhiệm vụ cho cái đồng đội bên cạnh, thực sư là hắn đúng thật không rõ mấy cái việc này, kiến thức gọi là nữa vời cũng không quá phận.

Triệu Thiếu Kiệt thấy Trương Hàn ném cho chính mình vấn đề, hắn cũng không ngại nói:"Lúc Luyện Đan thì sẽ Luyện Hóa bên trong Dược Liệu tạp chất và đan độc đúng không?"

Trương Hàn và Liễu Như Mộng gật đầu, nhìn qua như những học sinh hiếu học đang nghe chính mình lão sư dạy.

"Dù vậy đi nữa thì tạp chất và đan độc vẫn không thể hoàn toàn bị luyện hóa, một phần bị Đan Dược hấp thu, còn một phần thì bị dính bên trong Đan Đỉnh." Triệu Thiếu Kiệt tiếp tục nói.

"Mà ngươi cái này Đan Đỉnh....Ân, các ngươi hiểu." Triệu Thiếu Kiệt nhún vai mội cái nói.

Trương Hàn hấp thu những này kiến thức, rồi sau đó trâm ngâm nói:"Cái phần cặn bã đó nếu càng ngày càng nhiều mà không dọn dẹp, sẽ có hay không cái gì tác hại a?"

Triệu Thiếu Kiệt nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ một hồi nói:"Theo như ta nhớ, cái đó càng nhiều thì người khác khi ăn vào Đan Dược do cái đó Đan Đỉnh luyện chế ra, nhẹ thì tu vi thâm hụt, nặng thì mất mạng như chơi, mà cái này Đan Đỉnh cặn bã lượng.....chết qua người có thể không ít đi?"

Liễu Như Mộng sắc mặt trấn định, bình tĩnh nói:"Ta Đan chỉ có ta ăn, làm sao có người chết vì nó được chứ." ◡

Bộ dạng nhìn qua nếu như người không biết rõ thì còn thực sự tin nàng, còn về Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt? Hai người này rõ bản chất của cái Husky Quỷ nên đừng hỏi.

Thực sự đúng là như vậy, Liễu Như Mộng ánh mắt sâu xa nhớ lại:"Hỏi sao ta nhiều lần như vậy ban thưởng Đan Dược cho mấy cái kia Tu Luyện Giả yếu kém mà biết bao nhiêu năm rồi vẫn không thấy có kẻ nào trả ơn, thậm chí còn gặp mấy cái xui xẻo việc, vốn tưởng Nhân Quả bị cái gì sai sót, bây giờ thì ta đã hiểu....Các vị đi tốt a!"

Trương Hàn thấy Liễu Như Mộng thất thần, hắn càng chắc chắn suy nghĩ của mình, xui xẻo người không ít a!

Liễu Như Mộng bị ánh mắt Trương Hàn nhìn cho đến có chút không thoải mái, nàng sắc mặt cứng đờ nói:"Cái này Đan Đỉnh như thế nào...dọn dẹp?"

Triệu Thiếu Kiệt trả lời:"Có vẻ như là dùng Linh Lực khống chế nước để rửa đi bên trong cặn bã."

Liễu Như Mộng gật đầu một cái, trên tay không biết từ đâu lấy ra một lọ nước, từ từ đi đến Đan Đỉnh, dáng vẻ trầm trọng như tướng quân ra trận, một loại anh dũng có đi không về khí tràng ẩn hiện xu ng quanh....Khụ khụ~

Nàng từ từ mở ra nắp đỉnh, một mùi hương cực kỳ "thơm" nhào vào nàng khuôn mặt khi nắp đỉnh vừa he hé mở ra.

Ngửi cái này hương "thơm", Liễu Như Mộng sắc mặt vàng sọt, hai mắt trắng dã trực tiếp ngất đi.

Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt mặc dù chỉ đứng ở đằng xa nhưng cái này mùi hương không phân biệt khoảng cách, thế là trực tiếp nôn ra "7 màu" nước thơm.

"Ọe!" "Ọe!"

Nhìn bên cạnh Đan Đỉnh trôi nổi đóa mây màu tím, Trương Hàn đều muốn hét lên.

Thảo ni mã! Cái này mùi hương gọi là khí độc cũng không gọi là nói điêu, vừa mở ra có một chút mà đều đã thành mây! Ngươi tưởng ngươi là bom hạt nhân a!

Trương Hàn nín thở, dùng ánh mắt truyền đạt thông tin tới Triệu Thiếu Kiệt:"Ngươi kéo nàng về a!"

Triệu Thiếu Kiệt cũng không hơn thua, trực tiếp trừng lại:"Tại sao ngươi không đi!"

Trương Hàn nhìn thấy Liễu Như Mộng đều bắt đầu sùi bọt mép, hắn nhướng lông mày nhìn Triệu Thiếu Kiệt:"Ta đều bị ngươi đánh như vậy? Chẳng lẽ một chút hi sinh ngươi cũng không làm?"

Triệu Thiếu Kiệt trợn tròn mắt nhìn Trương Hàn, rồi từ từ giơ lên nắm tay làm ra búa, kéo, bao động tác.

Trương Hàn hai mắt hí lại, như muốn nói:"Ngươi đây là quyết định sai lầm a!"

Triệu Thiếu Kiệt ngoắc ngoắc ngón tay khıêυ khí©h.

Thấy Triệu Thiếu Kiệt khıêυ khí©h, Trương Hàn nào có thể sợ a!

Thế là cả hai bắt đầu oẳn tù tì phân thắng thua, không hề chú ý Liễu Như Mộng đang quằn quại kịch liệt kế bên.

Kết quả là 3:0...Uhm, Trương Hàn thắng 0, Triệu Thiếu Kiệt thắng 3...

Trương Hàn: ⊙︿⊙

Nhìn nhìn cái kia đám mây màu tím, Trương Hàn có chút rùng mình, ánh mắt nhìn Triệu Thiếu Kiệt như thể nói:"Có thể bỏ nàng ở đây được không, dù sao cũng là Quỷ Thể sống rất dai a?"

Triệu Thiếu Kiệt ánh mắt có chút quái dị, cảnh này có chút quen a~

Nhưng Triệu Thiếu Kiệt vẫn không có chút nhượng bộ:"Ngươi nghĩ sao?"

Trương Hàn lắc đầu một cái, sau đó lao vào và hết truyện....Phi! Là tốn sức trâu sức hổ để kéo Liễu Như Mộng ra ngoài.

Biểu tình Liễu Như Mộng lúc này có chút...đặc sắc.

Hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, sắc mặt vàng sọt, nhìn qua như là một con quỷ bên bờ vực tử vong. (╭╮)

Trương Hàn lắc lắc đầu, rồi dùng nước trực tiếp tạc vào mặt Liễu Như Mộng.

"A....ha...ha sống rồi!" Liễu Như Mộng thở hối hả nói.

Nàng đều tưởng mình đều phải chết lần thứ hai a! Cmn vốn tưởng chỉ là có chút hôi thôi, không ngờ trực tiếp thành độc a!

Liễu Như Mộng có chút sợ hãi nhìn về Đan Đỉnh nói:"Cái này như thế nào giải quyết a?"

Trương Hàn ánh mắt xoay một vòng nói:"Trong 3 người, ngươi là có khả năng kháng độc mạnh nhất, hồi nãy chỉ là do bị mùi hôi hun cho ngất mà thôi, tiến lên, hai bọn ta tin ở Đại Tỷ ngươi!"

Liễu Như Mộng: Ngươi là ma quỷ sao? Để ta một cái thanh thuần nữ quỷ đi làm việc này?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn tiến lên, ai bảo nàng là cái làm công quỷ đâu, không nghe lời sếp thì chỉ có cạp đất mà ăn, anh anh anh... o(╥﹏╥)o

Thế là Liễu Như Mộng bịt hết khứu giác, anh dũng tiến lên phía trước!

Một hồi sau, thanh quả cũng ra lò, Đan Đỉnh bề ngoài vẫn là đen thui bộ dáng, bên trong thì sạch tin tươm với bột giặt omo....Khụ khụ, nhầm xíu mà~

Trương Hàn nhìn Liễu Như Mộng cầm trên tay một cái bình thủy tinh chưa một loại màu đen "dược tán". ẩn ẩn còn phát ra hắc sắc hào quang, thậm chí là Thiên Đạo Thánh Thư còn không đo lường được.

Hắn không thể không thán phục một tiếng:"Vật đại bổ a!"

Triệu Thiếu Kiệt:............

Liễu Như Mộng biểu thị: are you sure about that?
« Chương TrướcChương Tiếp »