Chương 26: Địa Phủ

"Haha tiểu đệ đệ nhìn tỷ tỷ xem có đẹp không?" Liễu Như Mộng cười nói.

Trương Hàn hai người quay người nhìn thì trợn mắt ngoác mồm.

"Thảo! Đây là cái kia nữ quỷ?" Trương Hàn suy nghĩ nhưng cũng không dám nói ra miệng.

Nhìn trước mặt mình nữ nhân nào có Quỷ bộ dáng kia, môi hồng mắt phượng, chỉ là mặt hơi trắng, cái váy thì không biết từ đâu đổi lấy một cái váy đen, thêm đôi chân dài thỏa thỏa là cái ngự tỷ.

"Đẹp! Xíu nữa ta đều không nhận ra là đại tỷ ngươi!" Qua một hồi thất thần Trương Hàn lại tiếp tục xự nghiệp liếʍ cẩu.

"Hahaha ta cũng cảm thấy như vậy!" Liễu Như Mộng ngạo kiều cười, cái mũi đều sắp vểnh lên.

Trương Hàn nhìn nàng quái dị nghĩ:"Quả nhiên chỉ có nữ nhân lười, không bao giờ có nữ nhân xấu!"

"Tỷ tỷ ngươi đem hai người bọn ta tới đây để làm gì?" Triệu Thiếu Kiệt hỏi.

"Đương nhiên là có việc cần các ngươi giúp." Liễu Như Mộng thần bí cười cười.

"Các ngươi trước đi theo ta đến một nơi, đến nơi đó rồi thì ta sẽ nói cụ thể."

Trương Hàn thở dài nói:"Đại tỷ, ngươi xem nhà ngươi nơi này Linh Dược nhiều như vậy, ta lại nghèo không có cái gì thiên tài địa bảo cho nên tu vi không được cao ngươi xem xem..."

Hắn cười hì hì xoa xoa tay nhìn Liễu Như Mộng.

"Các ngươi muốn lấy thì lấy đi dù sao ta không cần." Liễu Như Mộng đại khí nói.

"Haha vậy thì ta không khách khí." Trương Hàn mắt sáng lên.

"Đợi, đợi ta!" Triệu Thiếu Kiệt không chịu thua nói.

Qua một lúc sau, Trương Hàn sắc mặt cười đều sắp như đóa hoa thỏa mãn nói:"Hơn 200 loại Linh Dược đa phần đều là Nhất,Nhị phẩm nhưng cũng đủ ta giàu, còn Linh Dược mà hai cái đan phương cần thì thiếu tầm 20 loại."

"Các ngươi hái xong chưa, mấy cái cỏ cỏ hoa hoa cũng làm mất thời gian như vậy." Liễu Như Mộng ngáp một tiếng.

Trương Hàn sắc mặt quẵn bách bụm ngực lại, hắn lúc này mới nhớ bên cạnh chính mình có một cái ẩn hình phú bà.

"Xong rồi."

"Tốt, vậy chúng ta đi." Liễu Như Mộng gật đầu rồi tay đặt lên vai hai người kéo họ bay đi.

"Đại tỷ, Lệ Quỷ đều biết bay sao?" Trương Hàn hâm mộ nói.

"Uhm, đúng vậy." Liễu Như Mộng nghi hoặc nhìn Trương Hàn."Ngươi nãy giờ không thấy ta bay sao mà giờ lại hỏi câu này?"

Trương Hàn nghe vậy thì mặt đều đỏ, không ngờ kẻ xuyên việt như hắn mà lại hỏi một câu hỏi như thế thiểu năng.

"Đại tỷ, vậy nhân loại như ta thì tới cảnh giới nào mới có thể bay như ngươi?"

"Uhm, nhân loại có thể ngự không phi hành là ở Hồn Đan cảnh."

"Hồn Đan Cảnh?"

"Chính là cảnh giới phía sau Linh Cung cảnh, đến cảnh giới đó thì trong cơ thể ngươi sẽ từ xuất hiện Hồn Đan mà thành tuần hoàn Linh Lực đủ để cho ngươi ngự không."

"À."

"Đại tỷ này."

"Hả?"

"Tại sao lần đầu gặp mặt, ta chỉ nói xấu vài câu ngươi lại khóc mà chạy."

Liễu Như Mộng:.........

Triệu Thiếu Kiệt đứng ở bên cạnh nhìn trợn hết cả mắt, hắn không ngờ tên này lại điên như vậy.

"Ta tại sao lại khóc sao? Uhm, ngươi thử 3000 năm không hiện thân gặp ai, bạn bè chỉ là khối đá khối cỏ thì bỗng nhiên ngươi gặp một đứa bé tầm 10 tuổi chưa làm gì hắn đã chỉ vào mặt ngươi rồi chửi, mặc dù có câu đồng ngôn vô kỵ nhưng mà đôi khi lời của một đứa bé lại uy lực tổn thương còn mạnh hơn cả người trưởng thành chính là do câu đồng ngôn vô kỵ này."

Liễu Như Mộng cười tủm tỉm nhìn Trương Hàn.

"Haha." Trương Hàn cười xấu hổ, lưng hắn mồ hôi đều ra.

"Đến nơi rồi." Bỗng nhiên Liễu Như Mộng buông ra hai người vai nói.

Trương Hàn nghe vậy thì bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Nơi này chỉ có 4 chữ mới thể hiện hết được chính là Quỷ dị âm u.

Chỗ này chỉ có thể nói là tối quá tối.

Cây, cỏ, đất, đá đều là màu đen nhìn cực kì quái dị nhất là ở giữa bỗng nhiên có một cái cung điện làm cho chung quanh càng không bình thường.

"Quỷ Điện." Trương Hàn đọc một cái tên khắc ở cột đá của cung điện.

"Đúng vậy chính là Quỷ Điện." Liễu Như Mộng từ từ nói, ánh mắt có chút hoài niệm cũng có chút tang thương.

"Ở đây ta kể cho các ngươi một ít việc."

"Ta chính là cái Quỷ Điện này chủ nhân, cả nơi này thực ra là trước khi chết ta chuẩn bị thủ đoạn cuối."

"Bên trong Quỷ Điện là một ít quý giá đồ vật mà trước khi chết ta cũng không muốn nó lưu lạc đến tay kẻ thù, nó cũng là lí do mà ta chết cũng là lí do mà ta sống đến bây giờ."

"Ta trước kia danh xưng là Bách Diện Ma Tôn." Vừa nói nàng từ từ xuất ra một cái bạch sắc mặt nạ nói."Ta có biệt danh như vậy là nhờ nó."

"Bách Biến Mặt Nạ, Vô Diện Vô Ảnh, Không Thật Không Giả." Nàng nhẹ vuốt vuốt mặt nạ thì bỗng nhiên mặt nạ trên tay nàng biến đổi liên tục.

Ông già,đứa trẻ,nữ tử,nam nhân, thậm chí là thú vật.

"Bách Biến Mặt Nạ tên này cũng không nói chơi, giả hình, giả diện, giả tức thấm chí là giả mệnh!" Liễu Như Mộng nói:"Nó là một trong những lí do ta chết nhưng thực ra cũng không phải là thứ chủ yếu."

"Ta cả đời tu luyện là Ngự Quỷ Thuật, vinh vì nó mà chết cũng vì nó." Liễu Như Mộng từ trên tay mình lấy ra một cái giới chỉ."Các ngươi có biết Địa Phủ không?"

"Có biết." Trương Hàn nói.

Triệu Thiếu Kiệt nhíu mày nói:"Đây không phải chỉ là truyền thuyết sao?"

"Không, Địa Phủ là có thật." Liễu Như Mộng lắc đầu nói."Người sau khi chết linh hồn sẽ bị quỷ sai tiếp đi về Địa Phủ luân hồi."

"Tu luyện giả có câu Hồn Phi Phách Tán cũng không nói chơi, càng về sau cảnh giới cường giả vì sợ kẻ thù của mình dùng thần hồn đoạt xá trả thù mà thường dùng nhất thủ đoạn chính là nó." Liễu Như Mộng cười nói:"Tam Hồn Thất Phách sau khi bị đánh tan thì chỉ là không thể đoạt xá trùng sinh cùng với trên số sinh tử bị tạm xóa tên tạm thời không thể tiếp tục luân hồi."

"Vì sao là tạm thời không thể luân hồi." Trương Hàn nhíu mày.

"Hỏi rất hay, sau một đoạn thời gian dài Tam Hồn Thất Phách sẽ tụ lại mà thành Lệ Quỷ cũng chính là Quỷ Hồn, thời gian tụ hồn này thật ra thì cực kì lâu dài không có trên chục vạn năm là không được, đây cũng là lí do mà cường giả thường nói càng mạnh thì đánh đổi của ngươi càng nhiêu." Liễu Như Mộng thở dài nói:"Haiz, lúc Quỷ Hồn ngươi tu hợp thì trên sổ sinh tử sẽ khôi phục tên của ngươi, nhưng thực ra thì kết quả này mới là đáng thương nhất, sổ sinh tử lại hiện tên bên trên không còn là cái gì ngày sinh ngày chết nữa mà là tội trạng! Cả đời ngươi làm bao nhiêu tội thì xuống Địa Phủ ngươi phải làm công trả lại tội trạng mà ngươi đã làm mới được tiếp tục luân hồi."

Nói đến đây Liễu Như Mộng hơi dừng lại rồi khinh thường nói:"Tại Địa Phủ cái gọi là làm công thực chất chính là nô ɭệ, cái gọi là Quỷ Sai chính là từ đây diễn biến ra, ác nhân có ác báo câu này cũng không nói chơi, nhưng thiện nhân có thiện báo thì chưa chắc."

"Các ngươi biết tại sao Địa Phủ địa vị lại cao như vậy không?"

Triệu Thiếu Kiệt nhíu mày rồi mắt sáng lên nói."Luân Hồi môn."

Liễu Như Mộng hơi kinh ngạc nhìn Triệu Thiếu Kiệt rồi cười nói."Tiểu đệ đệ đến cái này cũng biết nga~ Đúng vậy chính là lối vào của Lục Đạo Luân Hồi chính là Luân Hồi Môn."