Quyển 2 - Chương 35: Khâm thấp vũ lộ, loạn hồng thâm thâm xử

Lại nói thiếu niên Tỉnh Ngôn nhìn ra chân diện mạo của vị "Công tử" tuấn tú đó, lúc đang luống cuống nghĩ mưu tìm kế, thì khóe mắt xảo hợp liếc thấy đám cô nương ở bên đang ngồi chống cằm ngớ ngẩn nhìn, hiện giờ y và bọn họ cũng có chút đồng bệnh tương lân.

Liếc thấy bọn họ, Tỉnh Ngôn máy động trong lòng, tức thì đã có chủ ý, thầm nghĩ:

"Hay cho nữ oa nhi cô, tâm tư xấu như thế, cải trang đến gây chuyện với ta! Nếu như cứ tiếp tục chơi nhạc như vậy, không chỉ mình ta chịu không nổi, còn sẽ liên lụy đến người bên cạnh. Ái chà, cô đã dùng chiêu "Cải đầu hoán diện"(thay hình đổi dạng), thì ta dùng chiêu "Khu hổ thôn báo"(đuổi hổ thịt báo), hì hì..."

Cũng mặc kệ ví dụ có khớp hay không, Tỉnh Ngôn đã có chủ định trong lòng. Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải tống khứ thiếu nữ lằng nhằng này đi, bằng không, tối nay mọi người đừng hòng được yên ổn!

"Ách...ta nói vị đại gia này..."

Ngay lúc Linh Y Nhi hết sức hứng thú chọn bài "Vô xạ điều", bài này rất ép thanh, thì Tỉnh Ngôn đã nhịn không nổi nữa, cuối cùng lên tiếng thực thi "Khu trục đại kế" của mình!

Chỉ thấy y đem cây sáo ngọc "Thần Tuyết" dắt kỹ càng vào hông, sau đó nói với vị "Công tử" giả hiệu trước mặt:

"Theo tiểu nhân thấy, vị đại gia này đã nghe quá nhiều khúc rồi, nghĩ chắc cũng đã hơi mệt".

Kì thật nói chuẩn xác, người mệt chính là ban nhạc của Tỉnh Ngôn. Vị công tử "Linh Y Nhân" trước mặt này, không những không có chút mệt mỏi nào, còn có thể xưng là thần thái sung mãn! Bất quá, nói như vậy chỉ là chuẩn bị cho sự thật khác, Tỉnh Ngôn tiếp tục nói:

"Mấy khúc nhạc này tiểu nhân và chúng bạn tấu đúng là thô bỉ khó nghe, tiếp tục nghe e rằng sẽ làm bẩn tai công tử! Mời công tử người nhìn quanh xem..." Nói đến chỗ này, thiếu niên đưa tay chỉ đám tỉ muội mỏi mắt chờ trông bên cạnh Linh Y Nhi.

"Bên cạnh ngài có nhiều tỉ muội xinh như hoa như ngọc vậy, đang chờ hầu hạ công tử. Gặp lúc tình cảnh phong lưu thế này, sao ngài không chọn một nàng, nghỉ ngơi vui vẻ chứ?..."

Lúc này, đám người trong ban nhạc bên cạnh Tỉnh Ngôn đã mệt mỏi không chịu nổi nhưng không ai dám nói ra. Vừa nghe lời nói của Tỉnh Ngôn trúng với tâm sự trong lòng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chính ứng với câu "Tìm được chút thời gian rảnh trong cuộc sống bận rộn!".

Còn đám cô nương ở bên cạnh chờ đợi khổ sở sớm giờ, nghe được lời công đạo này của Tỉnh Ngôn, càng như nghe được lời tiên, lời danh ngôn chí lý, lập tức hận không thể ôm thiếu niên thấu hiểu lòng người đó, hôn cho y một cái!

Nhìn thấy các cô nương như hoa nguyệt đó nóng lòng muốn thử, Tỉnh Ngôn vốn đã nghiên cứu binh pháp, lòng hiểu rõ phải thừa thắng truy kích, châm tiếp cho bọn họ một mồi lửa:

"Các vị tỷ tỷ, thứ cho tiểu tử nói thẳng, hôm nay các vị vì sao ngơ ngác như thế? Vị công tử này không ngừng nghe nhạc, rõ ràng là da mặt quá mỏng, không dám nói ra mục đích, các vị tỷ tỷ sao không bắt chước Mao Toại tự tiến chứ? (Tự tin vào khả năng của mình mà tự ứng cử. Mao Toại tự đề cử mình dựa theo tích: khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại tự đề xuất đi cùng. Nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công). Cũng nên mau sớm đi nghỉ ngơi, phải biết đêm xuân rất ngắn à..."

Ở Hoa Nguyệt Lâu đã một thời gian dài, thiếu niên Tỉnh Ngôn cũng mắt thấy tai nghe riết thành quen. Tuy thực tế là nửa hiểu nửa không, nhưng mấy lời phong tình này nghe cũng rất nhiều. Lúc này thuận miệng nói ra, tuy có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng ý bên trong lại điểm trúng mấu chốt, gãi trúng chỗ ngứa của đám tỉ muội hoa nguyệt ở bên.

Lời này của Tỉnh Ngôn vừa xuất, thì giống như một đốm lửa quăng vào đống hỏa dược, chư nữ hoa nguyệt ở bên chờ đã quá lâu, lập tức chen lấn nhào lên, vây chặt lấy vị công tử tuấn tú ngàn năm khó gặp này, kéo áo nắm tay, ngọt ngào ân cần, ai nấy đều sử ra tuyệt kỹ giữ nhà của mình, nhất quyết phải chiếm được "Hoa khôi" đem về!

Trong nhất thời, tiếng oanh yến vang vang, liếc mắt đưa tình ướŧ áŧ cả một vùng. Người thì đầu tóc rối bù, người thì quần áo xộc xệch, chen chúc nhau lên, chỉ sợ chậm chân hơn người khác!

Đám nhạc công trong ban nhạc ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi. Một trận rèn giũa vừa rồi, ai nấy nghĩ lại còn phát sợ, hiện tại tận đáy lòng đều kỳ vọng vị công tử khó hầu này, sớm ngã vào trong trướng hồng thơm tho, không theo làm phiền bọn họ nữa. Có nữ nhân cá biệt trong ban nhạc, cũng nhịn không nổi, vứt bỏ tỳ bà, sửa sang đầu tóc, chải chuốt quần áo, lao vào trong trường tranh đoạt đó!

Chỉ thấy một vùng trước mắt này, giống như nồi cháo đặc sệt đang sôi, hỗn loạn vô cùng!

Nếu là một nam tử, nhìn thấy tình cảnh trước mắt có lẽ sẽ nghĩ mình diễm phúc hơn người, nhất định sẽ ôm trái ấp phải, hưởng thụ một phen. Nhưng hiện tại Linh Y "Công tử" sắm vai chính trong tình cảnh này, lại là kêu khổ không ngớt. Nàng từ nhỏ thân phận đã tôn quý, làm thế nào chịu được cảnh thế này:

Từng cánh tay đưa đến, bàn tay như hoa sờ loạn trên mặt nàng.Từng cái eo nhỏ xíu, mềm mại như dương liễu, cọ sát vào thân kiều của nàng. Có thể nói: người ngoài tưởng là ôn nhu hương, bản thân lại nhìn thành tu la trường!

Nói đến thiếu nữ Linh Y Nhân đến đây hí lộng Tỉnh Ngôn, chưa từng nghĩ đến thiếu niên lưu manh này làm việc lại không tôn trọng như thế, nói không diễn là không diễn, hơn nữa còn xuất ngôn xem thường, nói ra mấy lời xấu hổ như thế, tuy Linh Y Nhi này bình thường ngang ngược không sợ gì, nhưng cũng nhất thời ruột gan rối bời, quên bác bỏ lại khiến mất đi tiên cơ, hiện tại bị đùa cợt đến nhếch nhác như thế, không ngớt kêu khổ trong lòng!

Trong lúc hỗn loạn, Linh Y Nhân qua kẽ áo đám tỷ muội, nhìn thấy kẻ mở đầu trường tai nạn này cho mình, thiếu niên đáng ghét trộm sáo không trả đó, lại còn ở bên cười hà hà coi nhiệt náo, thỉnh thoảng còn la vài tiếng cổ động đám tỷ muội đó.

Vừa thấy thiếu niên đáng ghét còn ở đó quạt gió vào lửa, Linh Y Nhi càng không kìm được tức giận, lại thêm phấn hương phả vào mặt nàng khiến nàng ngột ngạt, lực vùng vẫy của thiếu nữ không khỏi mạnh lên. Thế là, chỉ nghe "Phựt" một tiếng, mũ mão trên đầu nàng vốn đã nghiêng lệch, không còn chi trì nổi, trong trường loạn động đó, cuối cùng cũng rơi xuống.

Lúc này, đám cô nương còn ở ngoài đang liều mạng chen vào trong, bỗng kì quái phát giác các tỉ muội trước mặt đột nhiên ngừng lại. Đang khi không hiểu, liền nhân cơ hội vạch đám người may mắn ở trước chen vào. Chỉ là, đến lúc đến sát mới kinh ngạc, thiếu niên tuấn tú thu hút mọi người này, cái mũ đội trên đầu sớm đã không còn thấy, tóc xanh trên đầu như thác chảy xuống. Lại nhìn đôi mắt đen láy lấp lánh nước mắt của "Công tử", lúc này ngay cả kẻ ngốc nhất cũng có thể nhìn ra được, thì ra vị công tử tuấn tú mà mình thầm kết trong lòng, lại là một giai nhân xinh đẹp!

Lại nói người thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn đứng ngoài cổ vũ, trong lúc khẩn cấp không để trong trường có thanh âm cất lên, đứng đó lớn tiếng hét:

"Khà khà..ta nói vị công tử đa tình này nghe, Hoa Nguyệt Lâu chúng ta còn có ngũ thạch tán đặc chế, mua một bao nhỏ, bảo đảm ngài dùng rất mãn ý!..."

Đáng tiếc lời nói vốn hảo tâm kiến nghị đó, trong bầu không khí ở đại sảnh chợt lắng xuống này, lại lộ rõ có "một chút" không thích hợp!

Cuối cùng, thiếu nữ chịu khổ nhưng không biết làm gì, lúc này đã không nhịn nổi, "Oa" một tiếng đã bật khóc. Chỉ thấy nàng dùng sức đẩy vẹt đội ngũ hồng phấn còn vây quanh, một mình chạy vào trong màn đêm mênh mông...

Bóng đêm có chút thê lương, che phủ thân ảnh thiếu nữ oan ức. Chỉ có một lời oán hận nghẹn ngào, nhưng rất rõ ràng truyền đến tai chúng nhân:

"Trương Tỉnh Ngôn! Ngươi chưa xong với ta đâu!..."

Quần nữ Hoa Nguyệt tại trường, nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn về phía Tỉnh Ngôn, trong mắt còn chứa nét cười ý vị. Còn người thiếu niên đang kiểm điểm bản thân vừa rồi có quá đáng hay không, nghe lời nói theo gió truyền đến này, không khỏi rùng mình một cái:

"Hỏng rồi!..cô ta cả danh tính của ta cũng đã nghe được! Xem ra, sau này ta còn gặp phiền phức..."

"Ai!"