"Long mã ở Lưu vân mục bị trộm một nửa?"
Nghe tin tức xúi quẩy này, dù là khí độ tốt như Động Đình long quân, sắc mặt tức thì cũng biến thành khó coi! Phải biết, phụ thân Tứ độc long quân của ông ta, gần đây rất kỳ vọng vào đám chiến kỵ này. Lời căn dặn còn văng vẳng bên tai, không ngờ lại xảy ra sự tình này.
Lúc nghe bẩm báo, vị nghiêm phụ của Linh Y, phu quân của Tương phi, vừa từ Lưu vân mục quay về Tứ độc thủy phủ, đang chuẩn bị đoàn tụ cùng gia đình, dường như còn chưa kịp thở thì đã nghe được tin tức xấu đó. Ông ta nghe Long tướng trấn giữ ở đó sai người đến báo, nói gần như ông ta vừa bước chân đi thì nơi nghỉ ngơi của long mã ở Phi vân mục xảy ra chuyện. Nơi bãi bùn dày đặc cỏ nước đột nhiên phát cháy lớn, lan dài mấy dặm, giống như một bức tường ngăn cách, vây lấy đám long mã bên trong. Theo người bẩm báo miêu tả, đương thời hắn chứng kiến thế lửa cực kì hung mãnh, đỉnh lửa theo gió bốc lên, gần như muốn phựt tới tận mây.
Khi hỏa diễm bừng bừng thì những long binh ở mục trường chẳng chút kinh hãi, dù sao bọn họ cũng là những kẻ chơi đùa nơi sóng to gió lớn, một trận lửa thế này há làm bọn họ luống cuống. Thế là dưới sự hợp lực của đám long binh, trên bãi bùn Lưu vân mục lập tức dâng lên sóng lớn cuồn cuộn, ào về phía thế lửa bao trùm trời đất đó. Chỉ là ngoài ý liệu của đám long binh long tướng, trước hồng thủy bọn họ tạo ra có thể nuốt chửng mọi thứ, lại bị bức tường lửa cản lại. Hỏa diễm nhìn thì như bình thường nhưng dường như đã được phổ vào một pháp chú thần bí, thủy lãng hùng dũng tiến đến thì tường lửa bỗng xuất hiện quang mang xanh tím, toàn bộ thủy lãng tiến đến đều bị hóa thành hơi nước, chớp mắt đã theo gió tan hết.
Bởi vì có bức tường lửa thần bí đó ngăn cản, dù long binh long tướng cố sức cũng không vượt qua được, đến chừng nửa tuần hương thì hỏa diễm đột nhiên biến mất. Chỉ là, sau khi lửa tắt thì bọn họ không cao hứng chút nào, vì bọn họ phát hiện, tiêu tán theo bức tường lửa đó, cón có long mã thần kỵ của bọn họ.
"Yêu ma đáng chết!"
Nghe thủ hạ thuật lại, lại liên tưởng đến việc ma tung ngẫu hiện trước đây quanh Lưu vân mục, Động Đình quân lập tức biết thủ phạm là ai. Đám long mã còn lại cũng rất thông linh, đám long binh tự nhiên rất dễ dàng biết những long câu bị mất, không phải bị thiêu chết mà là bị người trộm. Nghĩ đến gần đây có ma nhân thần bí hoạt động, liền biết những long tộc chiến kỵ vang danh tam giới đó, nhất định là bị đám yêu ma đáng chết đó bắt trộm.
"Kì quái, đám yêu ma ẩn nấp ở man hoang đó, trước giờ vẫn hòa bình cùng Trung thổ đại địa, sao gấp bổ sung chiến lực như thế, còn dám gây sự cùng Long tộc ta?"
Xem ra, đám ma quái này hành sự quả là lớn gan, dám mạo phạm long uy. Nghĩ đến chỗ này, Động Đình long quân bỗng nhiên động tâm, nhớ lại con gái đã từng nói qua, kể nó đã từng giao đấu bất phân thắng bại mấy lần với ma nữ mắt tím pháp lực cao cường. Theo Linh nha đầu nói, lúc đầu là do ma nữ đáng ghét đó muốn hại nó trước, nhưng Long quân đối với con gái thì hiểu rất rõ, chuyện này rốt cuộc là ai chọc ghẹo ai thì khó mà xác định được.
"À, chút nữa gặp Linh Y nha đầu, ta phải hỏi nó rõ ràng".
Nghĩ đến chuyện Long mã bị trộm, Động Đình long quân nhíu chặt mày, lòng đầy tâm sự.
Thấy bộ dạng âu sầu của ông ta, Long phi giỏi hiểu ý người liền đích thân dâng lên một bát chè xanh thơm ngát. Thấy phu quân lúc uống trà mà vẫn tâm sự trùng trùng, Long phi một lòng muốn khuyên giải phu quân, thầm nghĩ:
"Ai, nếu như lúc này có một con rể anh vũ thần dũng như Nam Hải thủy hầu, phu quân đâu có ưu sầu như thế..."
Tạm không nói đến không khí ưu sầu dưới Tứ độc long cung. Ở sơn dã Nhiêu Châu cách đó không xa, buổi chiều hôm đó, có mấy vị phụ nhân sơn thôn đang tụ tập ở một nơi, vừa may vá vừa tán gẫu với nhau.
Dù đã là mùa thu, nhưng gió núi thổi tới vẫn mang theo hơi nóng. Gần đây khí trời khô hanh, Mã Đề sơn gần hai tháng chưa có hạt mưa nào. Mấy dây dưa lên chưa cho quả đã thiếu nước héo queo. Chủ đề mọi người đang bàn tán chính là đoán xem trận hạn này liệu có phải do long vương ở Bà Dương Hồ nổi giận hay không. Đương nhiên, trong lúc phỏng đoán, chuyện Long vương dưới đáy hồ có tồn tại hay không lại khiến bọn họ tranh cãi thêm một trận. Bất quá lúc này, chủ đề tán gẫu của bọn họ lại chuyển hướng:
"Tôi nói Trương gia đại nương, con trai bà lên Thượng Thanh cung, cũng coi như đã vượt vũ môn, nhưng nếu nó xuất gia, vậy hương hỏa Trương gia các người..."
"Không sao, Lý thẩm không cần lo lắng".
Thì ra trong những người này, mẹ của Tỉnh Ngôn cũng có mặt. Nghe Lý đại thẩm ở giữa thôn nói đến chuyện hương hỏa của Trương gia, mẹ Tỉnh Ngôn liền ngưng việc ở tay, nghiêm túc nói:
"Tỉnh Ngôn nhà tôi tuy là đạo sĩ xuất gia, nhưng Thượng Thanh cung cũng cho kết hôn. Trước đó Tỉnh Ngôn đã hỏi rõ, bằng không nhà ta cũng đâu chịu nhường núi!"
Nghe bà ta nói như thế, một vị phụ nhân ở bên gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy, tôi nghe nói mấy đạo sĩ trên Thượng Thanh cung đều có thể cưới vợ. Mấy tiểu nha đầu trẻ tuổi ở gần đây, cứ tận dụng cơ hội lẻn lên đạo viện trên núi nhà bà. Ta nghĩ ở La Phù sơn đó, chắc cũng giống vậy? Lại nói, Tỉnh Ngôn lại làm đại quan, mà đại quan trên thế gian, ai chẳng có ba thê bảy thϊếp!"
Xem ra những lời này còn có sức thuyết phục hơn mẹ Tỉnh Ngôn nói nhiều, xung quanh lập tức rộn tiếng phụ họa.
Cứ nói qua nói lại một hồi, Lý thẩm lại lên tiếng:
"Trương đại nương à, gần đây Tỉnh Ngôn có viết thư nói nhìn trúng con gái nhà ai chưa?"
Lời này vừa xuất, tức thì dẫn dắt đến tâm sự lớn nhất của mẹ Tỉnh Ngôn. Đúng thế, đến nay Tỉnh Ngôn sao chưa thông báo có đối tượng thích hợp. Tuy nói mấy tháng trước Cứ Doanh nha đầu có đến nhà thăm, nhưng nhà nàng hiển nhiên cao quý, con mình không thể với cao được.
"Ai, mắt thấy Tỉnh Ngôn đã sắp hai mươi rồi, chuyện này cũng phải tính thôi..."
Vừa nghĩ đến chuyện này, mẹ Tỉnh Ngôn bất chợt âu sầu ủ rũ, chẳng nghe tiếp được mấy người xung quanh nói chuyện gì nữa.
Khi bà ta phát sầu thì chúng nhân bỗng cảm thấy sắc trời ảm đạm xuống. Ngẩng đầu nhìn thì thấy trên trời cao, hiện đột nhiên mây đen dày đặc, dưới đất cũng đã nghe có gió lạnh thổi tới.
"Muốn mưa rồi!"
Khi mấy thôn phụ cuống quýt dời bàn vào nhà thì mưa lớn đã trút xuống ào ào.
"Ông trời cuối cùng cũng chịu mưa rồi!"
Khi mấy phụ nhân trú mưa trong nhà đang cảm tạ trời cao, bỗng thấy trong mưa gió bên ngoài, có một thiếu nữ đang theo con đường đất đi tới, váy xóe áo lụa, mày mắt sáng sủa, xăm xăm đi về phía này. Khiến bọn họ kinh kì đó là, trong mưa gió ào ào, hai tay nữ hài nhân đó chỉ ôm một cái hộp lễ, không hề có dụng cụ che mưa nào, nhưng vẫn thản nhiên đi trong mưa lớn. Lúc di chuyển, thắt lưng theo gió bay bay, cả người dường như chẳng dính một giọt mưa nào.
Nhìn nàng ung dung đi trong mưa to gió lớn, mấy vị thôn phụ chợt sản sinh ảo giác, phảng phất trận mưa lớn đổ xuống thình lình này, chỉ bất quá là xa giá bộ liễn cho vị cô nương giống như thần tiên đó.
Đang khi vẫn cảm giác mơ hồ thì thiếu nữ ăn vận sang trọng đó đã đến trước nhà. Đứng ngoài màn mưa từ mái nhỏ đổ xuống, thiếu nữ nhẹ giọng hỏi:
"Xin hỏi Trương gia bá mẫu ở Mã Đề sơn có ở đây không?"
"Cô là..."
Thấy có người đến tìm mình, mẹ Tỉnh Ngôn không khỏi ngạc nhiên. Nghe bà ta đáp, thiếu nữ liền nhoẻn miệng cười, hệt như một đóa hoa sen nở giữa trời mưa, vui vẻ đáp:
"Trương gia mỗ nương, con là Linh Y, là bằng hữu của Tỉnh Ngôn!"
"Úc, thì ta là cô!"
Nghe Linh Y nói, mẹ Tỉnh Ngôn lúc này mới chợt nhớ ra:
"Linh Y cô nương là sư phụ của oa nhi nhà ta phải không?"
Trước khi Tỉnh Ngôn xa nhà, y đã từng kể qua chuyện của nữ hài nhân này, chỉ bất quá mẹ Tỉnh Ngôn trước giờ chưa từng gặp qua. Thấy mẹ Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng nhận ra mình là ai, Long nữ tươi cười cao hứng, lại có chút ngượng ngùng nói:
"Chính là con, bất quá cũng không phải là sư phụ gì, đó là nói đùa thôi ạ".
Nhẹ nhàng bước qua màn nước, Linh Y bước vào trong nhà, đưa hộp lễ lên, nói là Tỉnh Ngôn nhờ nàng mang quà Trung thu về. Đợi mẹ Tỉnh Ngôn thu nhận, nàng lại từ tay áo lấy ra một cái túi màu vàng, nói là Tỉnh Ngôn nhờ chuyển chút tiền cho cha mẹ tiêu dùng.
Lúc chuyển lời tặng lễ, tiểu long nữ cười tươi như hoa, trong ngôn ngữ lại tự nhiên mang một cổ uy thế, khiến cho các phụ nhân thôn dã không dám nhìn thẳng vào nàng. Chỉ có mẹ Tỉnh Ngôn đang vô cùng vui vẻ, hỏi thăm vị tiên nữ này tình hình gần đây của Tỉnh Ngôn. Nghe bà ta hỏi, Linh Y tóm tắt mấy chuyện gần đây của Tỉnh Ngôn cho bà ta nghe. Chỉ bất quá tuy thiếu nữ giỏi hiểu ý người, ngôn từ cũng ôn hòa, nhưng nàng không hiểu được chuyện thần thần quỷ quỷ, đối với một phụ nhân bình thường, thì có tác động rất lớn. Nàng kể mấy câu, nhìn thấy sắc mặt mẹ Tỉnh Ngôn kinh hãi, Tỉnh Ngôn lập tức hiểu ý, tiếp theo chỉ kể những chuyện ăn uống vui chơi của Tỉnh Ngôn, thế là mẹ Tỉnh Ngôn quả nhiên bình tâm vui vẻ.
Lại nói thêm mấy câu, Linh Y liền khéo léo cáo từ. Đợi khi nàng đi vào trong mưa gió hôn ám, mấy phụ nhân trong nhà vẫn còn ngây ngốc, giống như chưa có phản ứng lại sau chuyện vừa rồi. Mãi một lúc sau, khi thân ảnh của nữ hài nhân đó biến mất dưới chân núi, mưa gió ngoài trời cũng dần nhỏ hạt. mấy lão tỷ muội mới bình tĩnh lại. Cáo biệt mấy bạn già, mẹ Tỉnh Ngôn liền ôm hộp lễ và túi tiền quay về nhà trên Mã Đề sơn. Đợi đến tối trượng phu trở về mới cùng mở hộp ra xem, phát hiện trong hộp có lót một miếng lụa mỏng màu vàng, bên trên bày tám cái bánh nhỏ theo đồ hình thất tinh bạn nguyệt. Tuy còn chưa thưởng thức nhưng vừa mở hộp đã nghe một mùi thơm thoảng lên mũi, hiển nhiên là thứ đồ trân quý. Hai vợ chồng Trương lão đầu đồng thanh nói:
"Đứa con này thật là, mua chi lễ vật quý như thế! Mấy thứ bánh này, ăn được là được rồi!"
Bất quá, tuy miệng nói thế nhưng thấy con hiếu thảo, hai ông bà đều cười hoài không thôi.
Tạm không nhắc hai vợ Trương lão đầu hoan hỉ trong lòng, lại nói Linh Y, mượn danh nghĩa Tứ Hải đường chủ tặng quà cho lão nhân gia xong thì trong lòng khoan khoái, đội mưa trở về Tứ độc long cung. Khi về đến cung thì nghe cha có chuyện muốn hỏi mình, Linh Y liền đổi y phục, đi đến cung điện phụ thân.
Khi quẹo qua hành lang, bước đến ngoài thư hiên của Động Đình long quân, Linh Y nghe được thanh âm cao hứng của phụ thân truyền ra ngoài:
"Tốt, rất tốt! Nghe ngóng nhanh như thế, lần này ghi đại công cho ông!"
"Hà hà...không ngờ đám ma quái này giảo trá như thế, lại nghĩ đến chuyện đem long mã tinh thông thủy tính đến giấu trong châu đảo hải ngoại. Bất quá tuy bọn chúng hành động ngoài ý liệu, nhưng hải vực rộng lớn dù sao cũng là thiên hạ của Long tộc ta, đã ở trong biển, chớ mong là chúng ta không biết".
"Khà, nếu không qua chuyện lần này thì không biết Lê Linh Châu trưởng lão lại là Ma cương đệ tứ thiên ma! Hảo, đã là hắn, vậy Phù tướng quân, chúng ta hãy bàn tính kỹ càng. Nếu lần này có thể đoạt lại long mã trong tay Lê trưởng lão, Tứ độc long tộc ta nhất định có thể dương danh tứ hải!"
Đứng ngoài nghe đến chỗ này, không biết sao, trong lòng Linh Y lại máy động, sau đó như có suy nghĩ, nhất thời quên cả việc tiến vào!