Tiên Lộ Chí Tôn

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Liệu rằng một người phấn đấu có thể thay đổi được số phận không? Đại thế nặng nề rốt cuộc có bị loài giun dế cải sửa hay không? Khi trường sinh chẳng thể nào tiếp tục tiêu dao, chúng sinh là những kẻ  …
Xem Thêm

Chương 4-2: Đồng bạn (1)
Dương Quân Sơn nhanh chân chạy vào căn phòng nhỏ của bản thân mình, lấy từ dưới gối ra một cái hộp gỗ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong vang ra tiếng "rào rào rào rào".

Dương Quân Sơn mở hộp gỗ ra, có cổ linh khí tản mát không kém cái đồng ngọc tệ trước bao nhiêu, nhưng giờ này Dương Quân Sơn có thể cảm giác được rõ ràng mặc dù lượng linh khí trong hộp gỗ tuy không nhỏ, nhưng so với đồng ngọc tệ đó lại kém tinh thuần hơn.

Bên trong là một nửa hộp thạch tệ có linh quang mờ. Những thạch tệ này đều do Dương Quân Sơn tiết kiệm tiền tiêu vặt được trong hai năm, đếm kỹ tổng cộng được một trăm lẻ ba đồng, cộng thêm đồng ngọc này chỉ được khoảng 200 đồng thạch tệ lẻ, tương đương với giá của hai Đấu Linh cốc. Nhưng nếu chỉ mua thóc bình thường thì có thể mua đến hai thạch, đủ cho cậu bé tuổi thiếu niên nhỡ nhỡ như Dương Quân Sơn ăn trong nửa năm.

Trong đám bạn cùng lứa tuổi ở Thổ Khâu thôn, có thể thấy Dương Quân Sơn có chút tài sản. Ngặt nỗi hiện giờ Dương Quân Sơn mười hai tuổi, cơ thể lớn tương đối nhanh, tuy nhiên sau khi linh hồn trải qua trăm năm thương tang, thì 200 thạch tệ này chẳng thể làm được gì cả!

Hàn Tú Mai đang thúc giục Dương Quân Sơn ăn điểm tâm. Dương Quân Sơn đành phải cất hộp gỗ lại, đợi lát nữa đi chợ phiên mang theo xem có thể mua được chút gì hữu dụng hay không.

Dương Quân Sơn mới vừa đi ra khỏi phòng nhỏ thì bị Nhị đệ kéo vạt áo lại. Nhìn Dương Quân Bình thần sắc khẩn trương, Dương Quân Sơn hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Mẹ kêu ăn cơm đó, làm sao vậy?

Dương Quân Bình nói:

- Anh quên là hôm qua hứa sẽ giúp em dạy Trương Hổ tử một bài học hay sao. Hôm nay em đã hẹn với hắn. Anh đi chợ phiên thì ai sẽ đối phó với hắn? Em cùng Thiên Hải ca và Bảo Lượng ca không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn sắp sửa Hoán Linh cái Tiên Linh khiếu thứ hai thành công rồi, khí lực so với trước khi tu luyện gia tăng chẳng những gấp đôi mà còn hơn thế nữa. Nếu luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai cũng thành công, khí lực của hắn còn mạnh hơn nữa.

Lúc này Dương Quân Sơn còn lòng dạ nào đi tham dự vào mấy cuộc đánh nhau ấy, nói thẳng:

- Nói hắn dời ngày lại đi. Đợi ca đi chợ phiên về, nhất định đánh cho hắn rụng hết răng xuống đất!

Nói xong Dương Quân Sơn lại ngẩn ra, dường như ở kiếp trước cũng xảy ra một việc giống như vậy, dường như lúc đó mình cũng cự tuyệt Nhị đệ như bây giờ. Cuối cùng Nhị đệ vẫn quật cường đi đánh với người ta một trận. Kết quả vô cùng thảm bại. Sau đó gần hai, ba tháng sau huynh đệ hai người không ai nói với ai lời nào.

Nhưng lúc đó sau khi Dương Quân Sơn từ Bách Tước sơn quay trở về, lòng tự tin bị đả kích rất lớn, ngơ ngẩn ủ rũ một thời gian dài, không chú ý tới tình huống của Nhị đệ.

Thật ra thì lúc đó Dương Quân Sơn đã có địa vị so với bạn cùng lứa ở Thổ Khâu thôn, bởi vì danh tiếng sợ đánh mà xuống dốc không phanh. Thời điểm đó Dương Quân Sơn cũng quên luôn điều đó rồi.

Dương Quân Bình thấy đại ca không để ý tới chuyện của mình nên càng khẩn trương, lại sợ bị Hàn Tú Mai nghe thấy nên không dám lớn tiếng ầm ĩ, thấp giọng nói:

- Nhưng chúng em đặt tiền đó, nếu không tới là thua.

Dương Quân Sơn nghe vậy chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói:

- Đám nít ranh còn bày đặt bắt đại ca ra bài bạc. Nói xem, áp bao nhiêu tiền?

Dương Quân Bình ngượng ngùng, cười nịnh nói:

- Mười thạch tệ, cộng thêm Hải ca cùng bảo lượng ca, tổng cộng 30 thạch tệ. Trương Hổ tử bên kia cũng ra 30 thạch tệ. Người nào thắng thì 30 thạch tệ liền thuộc về người đó.

Dương Quân Sơn đảo con ngươi một vòng, nói:

- Đem ca ca ta ra đánh cược mà lại không chia phần cho ta chút nào. Không được, thắng được tiền ta muốn một nửa!

Dương Quân Bình thần sắc vui mừng, nói:

- Ca, anh không đi chợ phiên nữa sao?

Dương Quân Sơn hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ tự tin nói:

- Dọn dẹp thằng Trương Hổ tử ngu ngốc kia thì có bao lâu chứ. Ăn điểm tâm xong ngươi hẹn hắn hẹn đi ra. Trong vòng một nén nhang ta sẽ đánh hắn ngã quỵ, sau đó quay về đi chợ phiên cùng cha cũng không muộn!

Dương Quân Bình hiển nhiên không tin, hỏi:

- Một nén nhang?

Dương Quân Sơn thấy ánh mắt khó tin của em trai, lập tức không vui nói:

- Thế nào, không tin a. Ta đây cũng không đi. Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi!

Dương Quân Bình thấy đại ca nổi nóng, vội vàng kéo Dương Quân Sơn đang dợm bước đi lại, nói:

- Tin, tin. Nhưng đại ca xem nếu thắng thì chia cho anh mười thạch tệ có được không?

- Cút đi!

Cơm linh mễ cùng linh diện được ba anh em Dương Quân Sơn ăn đến bụng căng tròn. Sau khi ăn xong Dương Quân Sơn cùng Dương Quân Bình thừa dịp Dương Điền Cương kiểm tra ngựa thồ, liền chạy ra khỏi nhà.

Dương Quân Bình vừa đi vừa trách:

- Ăn quá nhiều rồi. Anh nói xem, hôm nay sao mẹ lại lấy linh cốc làm cơm vậy. Ăn no như vậy làm sao đánh nhau với Trương Hổ tử được?

Dương Quân Sơn cười nhạo nói:

- Vừa rồi là ngươi ăn nhiều nhất, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng tuổi không hơn kém bao nhiêu so với hai anh em Dương Quân Sơn. Bình thường thì họ là bạn chơi đùa cùng hai anh em Dương Quân Sơn. Dương Thiên Hải cùng Dương Quân Sơn đều cùng mười hai tuổi, tư chất kiểm nghiệm thuộc loại ngũ đẳng, kém hơn Dương Quân Sơn; Dương Bảo Lượng nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, tư chất tứ đẳng bằng vói Dương Quân Sơn, trên người có hai cái Tiên Linh khiếu.

Phụ thân của hai người là Dương Thiết Ngưu và Dương Thanh Ngưu đều là tộc nhận của Dương gia ở Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, từ nhỏ đã giao hảo cùng Dương Điền Cương, có thể xem như là người hầu của Dương Điền Cương. Ba năm trước đây khi Dương Điền Cương ở riêng, vì lo cho Dương Điền Cương chức Thôn chính Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn ở Mộng Du huyện, Dương Thiết Ngưu cùng Dương Thanh Ngưu hai người hợp kế lại, liền theo Dương Điền Cương tới nơi Thổ Khâu thôn này.

Thêm Bình Luận