Chương 50: Mưu tính

Đằng Hải quyết định vào trong thành nhặt đồ sót lại, còn Nguyên Lưu thì cũng đã thấm thía, bỏ về phía Lưu Thiên Thành.

"Ca ca, ca cứ để cô ta đi vậy sao?" - Tiểu Nhiên hỏi

Đằng Hải vẫn bước đi, trong đầu đã có suy tính, nói:

"Sau 2 năm, chúng ta sẽ tới Lưu Thiên Thành để nhập học ở học viện Vân Tư, một trong những học viện có nhiều tài nguyên, hơn hết nó xếp thứ 6 trong tổng 32 học viện trên 12 đại lục, nơi đó kiểu gì cũng sẽ làm mọi cách bồi dưỡng nếu muội nhập học"

"Thế nó liên quan gì đến cô ta ạ?" - Tiểu Nhiên hỏi

"Cô ta chính là nguồn tài nguyên lớn, cô ta hiện đang mang ơn chúng ta, có thế lực sau cô ta chống lưng thì kiểu gì chúng ta cũng có tài nguyên mà nâng cao thực lực" - Đằng Hải nói

Tiểu Nhiên nghe xong cũng không nói gì, cứ thế đi theo Đằng Hải. Bước vào trong thành, các xác chết đã bị thiêu rụi, để lại những nhóm tro tàn và một vài pháp bảo xén đi chút.

Trong đó vẫn còn vài món không bị cháy rụi, bỗng có một tiếng nói từ xa vang đến:

"Các anh em, nhặt mau lên trước khi tên kia tới! Mau lên!"

Đó là Lượng Đao, hắn chính là đang kêu gọi đồng bọn vơ vét làm của riêng, Đằng Hải ra phía sau, nói:

"Vị ca ca này có thể nhường cho ta đống đồ đó được không?"

Lượng Đao nghe thấy, liền quay lại nhìn. Thấy Đằng Hải, hắn ngồi xổm xuống mắng:

"Nhóc con! Đây không phải khu vui chơi, cút về đi!"

Cùng lúc đó, Đạo Đồ đi ngang qua, thấy gương mặt thân quen, hắn liền nhận ra, lao lên:

"Anh trai, hắn là...!"

Chưa dứt lời, Đằng Hải đấm một cái vào mặt của Lượng Đao, một cái bay ra đằng sau ngã nhào vào một cái xe ngựa.

"UỲNH!"

Tiếng xe ngựa bị trọng lượng cơ thể của Lượng Đao làm vỡ nát, hắn thất thần ở trong xe ngựa vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì. Chợt nhiên hắn như bừng tỉnh, mới bất dậy quát to:

"Anh em đâu, đánh chết hai đứa nó!"

Đạo Đồ không kịp nói gì, cả đám đã xông lên đánh. Chỉ trong vài hơi thở, Đằng Hải đã có thể hạ gục tất cả.

Tên đầu tiên lao tới, cầm cây đao trên tay chưa vung lên đã mất, trên bụng ghim ngay một lưỡi đao sắc bén.

Liên tiếp Đằng Hải lao lên, từng nhát chém chính là từng lưỡi gió như phi qua cơ thể chúng, tên đầu tiên bị chém chưa kịp kêu lên thì liên tiếp những tên sau đã dính chưởng.

Trong sự ngạc nhiên tột độ của Lượng Đao, Đạo Đồ liền quỳ xuống, một tiếng gọi:

"Đại Ca! Hãy tha cho chúng ta, chúng ta sẽ để lại mọi thứ ở đây, mong đại ca lượng thứ bỏ qua!"

"Em trai, sao em lại quỳ xuống cầu xin hắn!?" - Lượng Đao nói

Hắn không chấp nhận sự thật, cầm thanh đao sau lưng hắn mà lao lên. Đằng Hải thấy thế, chỉ lùi lại vài bước đã tránh được một đao của Lượng Đao.

"Nhóc con! Đừng có tự mãn!"

"Anh trai!!!" - Đạo Đồ la lên

Lượng Đao vẫn không quan tâm em trai hắn, cứ thế lao lên. Đằng Hải trước sự điên cuồng của hắn, cũng tiếp vài chiêu.

"KENG!!!" - Tiếng hai thanh đao va chạm vào nhau

Không ngờ rằng, Lượng Đao mới xuất chiêu đã gọi ngay hồn linh ra. Hồn linh của hắn lại là một võ hồn dạng đao, trên đó có khắc chữ Trảm, tử sắc cao cấp hồn linh.

Đỡ lấy một đao, Đằng Hải lấy sức hất ra, bật ra đằng sau, Đằng Hải vội dùng võ kĩ cuồng nộ, chính là trong phút chốc đã lao lên trước mặt hắn.

Tiếp chiêu, lại là đấu đao, nhưng Đằng Hải không có lợi thế bởi võ hồn của hắn lại chính là đao, mang đao ý theo cùng.

Cùng lúc đó, Lượng Đao cũng ngạc nhiên, hắn càng không tin vào mắt mình.

"Thằng oắt con này là ai? Sao lại mạnh tới vậy? Tu vi của nó lại không có tí nào cả?" - Lượng Đao nghĩ

Đằng Hải liền lấy sức, cơ thể như giãn ra, linh khí xung quanh cứ như điên cuồng chảy qua cơ thể vào tới đan điền.

"Cái gì!?" - Lượng Đao hắn la lên

Trong gang tấc, Đằng Hải đả thông tất cả kinh mạch, cảm giác linh khí chảy vào đan điền càng nhiều, tung chiêu càng mãnh liệt.

Trong phút chốc tốc độ của hắn tăng lên rõ rệt, đánh ngang cơ với cả Lượng Đao. Biết bản thân đang thiệt thế, Lượng Đao hắn lúc này liền xuất hồn kĩ:

Trảm Liệt Đao!!!

Luồng khí từ thanh đao tỏa ra, xuất ra ngoài cùng đao khí, chém đôi mặt đất, chém nát cả tường.

Một vết chém này to bằng cả thân của Đằng Hải, nếu bị lãnh trọn chắc chắc sẽ trọng thương.

Lúc này Đằng Hải hắn ném thanh đao xuống, khiến tên Lượng Đao tưởng Đằng Hải đầu hàng mà vui mừng.

"Bốp!"

Tiếng cây búa đá va chạm với đầu của Lượng Đao, khiến hắn không đỡ được mà ngã xuống, trong đầu vẫn còn nghĩ:

"Ta...rõ ràng là đã thắng...tại sao lại cảm thấy choáng váng như vậy..."

Hắn nằm xuống, ngất đi một hồi, em trai hắn chính là người thử búa trước hắn, đã nằm ngủ suốt từ nãy rồi.

Đằng Hải cùng Tiểu Kì vơ vét hết sạch của cải trên người bọn chúng, cùng với số đồ chúng lấy được từ nãy đã đủ nhiều.

Hắn cho vào trong nhẫn trữ vật, rồi từ nhẫn trữ vật lại cho vào trong vòng tay không gian của hắn, không lâu sau đã trấn lột sạch sẽ.