Chương 7
Hung thủ chung quy cũng không có bị bắt lại làm hắn ão não không thôi. Sự tình đã xảy ra như vậy, hắn đoán thân phận A Lam nhất định không đơn giản, hơn nữa ẩn bên trong còn có âm mưu gì đó. A Lam bị mất trí nhớ, nhất định là do người làm hại. Nếu có thể bắt được người kia thì đã có thể sẽ điều tra được A Lam là ai nhưng đáng tiếc đã để hắn trốn thoát mất rồi!
Chỉ cần nghĩ có người muốn ám sát A Lam, Âu Dương Hoành liền cảm thấy một trận nồng đậm bất an, không nghĩ tới đã qua cửa đau bệnh này, trước mắt lại có thêm một cửa nguy hiểm tương tự như thế nữa, hơn nữa A Lam của hắn ở ngoài sáng, còn đối phương vẫn còn trong bóng tối. Tình cảnh nguy hiểm đối với A Lam trước mắt đều có thể hiểu rõ.
Hoàn hảo là kế hoạch ám sát của hung thủ không thành công, A Lam không hề bị một chút thương tổn, còn tay hắn cũng đã được băng bó lại đàng hoàng, vết chém cũng không có sâu lắm nên chỉ cần thay băng vài lần là sẽ khỏi mà thôi.
Trong bệnh viện xảy ra sự kiện như vậy liền rất nhanh truyền đến tai cảnh sát điều tra. Hai nhân viên cảnh sát đến bệnh viện vài lần, cùng Âu Dương Hoành và mấy bác sĩ, y tá lấy khẩu cung, sau đó trở về sở cảnh sát điều tra tin tức.
Vài ngày sau, cảnh sát lại đi vào bệnh viện cho hắn biết bọn họ đã điều tra ra thân phận của người bệnh.
Lúc này đây, hắn mới chính xác biết được, nguyên lai tên thật của A Lam là Du Hàng, hơn nữa lại còn là người sẽ nhậm chức chủ tịch của công ty hắn. Trước mắt, y chính là em trai chủ tịch Du Phàm!
Nói như vậy, Âu Dương Hoành đã cứu chính là ông chủ của mình.
Rất nhanh cảnh sát liền báo cho người nhà Du Hàng biết. Chỉ một lúc sau liền có một đám người tiến vào bệnh viện tìm kiếm phòng bệnh của Du Hàng.
Đang ngồi trong phòng bồi Du Hàng, Âu Dương Hoành liền thấy một đám người lạ hung hung đi vào làm cho hắn không khỏi bị dọa. Nếu không phải cảnh sát đã báo cho hắn biết, hắn nhất định nghĩ những người này có phải hay không là đến gϊếŧ người.
Những người đã đến chính là Du gia, nam nữ già trẻ đều có, xem ra đây chính là một gia tộc lớn, mà người đang nằm trên giường kia còn chính là minh châu trân quý của bọn họ. Nếu mà minh châu bình phục, mọi người tự nhiên cảm động vạn phần, nhưng chính là thấy người trên giường kia vẫn không hề động tĩnh, nhóm người này liền nhất thời kích động.
“A Hàng! Ngươi thế nào….?”
“A Hàng! Như thế nào lại bị như vậy?…..”
Vì thế trong phòng bệnh nhất thời ồn ào vạn phần, vừa mới đây là tuân thủ quy định giữ im lặng trong phòng bệnh, nơi đây thoáng chốc đã vang lên tiếng kêu gọi ngươi một tiếng ta một tiếng.
Âu Dương Hoành rất nhanh bị người của Du gia đẩy ra khỏi, hắn cũng hiểu được tâm tình của bọn họ khi có người thân bị như thế nên cẩn thận đi ra ngoài để mọi người có không gian lo lắng cho người thân. Rất nhanh, hắn đã đến cửa.
Hắn xoay người hướng nam nhân đang nằm trên giường mà nhìn lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của người yêu nhưng chính là người của Du gia đã che mất. Hắn cùng người yêu đã bị mọi người xa xa chắn lại ly khai.
Hắn đột nhiên cảm thấy thật khó chịu nhưng hắn biết thực không nên. A Lam đã tìm được thân nhân của y, hơn nữa mọi người lại như vậy quan tâm y, chính mình nên vì y mà cao hứng mới đúng nhưng lại vì cái gì, chính mình lại cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm giác như vậy có phải là chua xót không? Nhìn thấy A Lam như vậy được người nhà của y quan tâm yêu thương lại nghĩ đến chính mình một mình cô đơn nên không khỏi chua xót.
Lại có lẽ là ghen có phải không? Từ khi gặp được hắn, thế giới của A Lam chỉ có duy nhất một mình mình cho nên trong tiềm thức đã muốn đem y trở thành vật sở hữu của bản thân, nhưng hiện tại lại phát hiện bên cạnh y như vậy lại có thật nhiều người, trong lòng bọn họ y chính là bảo bối, mà chính mình ngược lại lại trở thành người ngoài. Cảm giác như vậy, hắn thực không thể chịu đựng được.
Âu Dương Hoành đứng ở cửa nhìn thấy bóng dáng của mọi người liền không khỏi ảm đảm thần thương.
Lúc này một nam nhân trung niên đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy người trước mặt, hắn cũng không có quen biết nhưng nghĩ đến chắc cũng chính là người nhà của A Lam a, y có chuyện gì cũng chỉ có chính mỗi mình mình ở bên cạnh, hiển nhiên người kia là muốn nói chuyện với hắn rồi.
“Ngươi gọi là Âu Dương Hoành có phải không?” Người kia đối với hắn mà mở miệng.
“Đúng vậy” hắn gật đầu
“Ngươi là nhân viên tiệp dịch của công ty?” nam nhân kia lại hỏi.
“Ân” hắn lại gật đầu.
“Ta là thúc thúc của A Hàng,” nam nhân tự mình giới thiệu, “mấy ngày này chúng ta một mực tìm hắn, trên báo chí cùng TV đều có phát tin tìm người nhưng đều không nhận được một chút tin tức hồi âm….”
Âu Dương Hoành biết mấy cách y nói đều không có ý nghĩa bởi vì hắn đâu có TV, cũng đâu có coi qua báo chí.
“Vừa rồi ta có hỏi qua bác sĩ cũng hiều được tình huống,” nam nhân thực không có hỏi nhiều, chính là từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho hắn, “Cám ơn ngươi cứu hắn. Đây chính là hai mươi vạn, một là bồi thường cho ngươi vì A Hàng mà chi trả tiền viện phí, hai chính là tạ lễ của Du gia chúng ta, mong ngươi nhận cho.”
Âu Dương Hoành quay đầu nhìn lại trong căn phòng nho nhỏ kia, một đoàn người của Du gia trên vẻ mặt đều hiện lên lo lắng, thậm chí còn có vài người đã cầm khăn lên mà lau đi nước mắt.
Hắn rõ ràng biết nơi đây là nơi hắn không có khả năng đến gần, mà cũng không có khả năng ở cùng A Lam bởi vì hiện tại người nằm trên giường kia đã không còn là A Lam của hắn mà chính là Du Hàng, một nam nhân thành công có thân phận trong đại gia tộc kia— y chính là lão bản.
Mà tấm chi phiếu này chính là thù lao cho việc hắn thay A Lam trả tiền viện phí, hai bên trao đổi, không khiếm nhân tình. Quả nhiên là cách làm của thương nhân.
Âu Dương Hoành rất muốn biết nếu hắn không nhận tấm chi phiếu này thì có thể hay không đổi lại có được tư cách ở trong này làm bạn với A Lam? Là như vậy, nhưng hắn biết chính là không thể.
Du gia có chính là thực lực cùng tiền bạc, này hai mươi bạn đối với bọn họ mà nói căn bản không hề đáng giá. Bọn họ cũng không cần một người lạ lẫm không quan hệ đến đây mà chiếu cố cho người thân của bọn họ.
Đích xác, hắn quả thật không có thân phận gì nhưng là có thể lưu lại, hắn chính là ân nhân của Du Hàng. Đúng vậy, nhưng chung quy cũng chỉ là một ân nhân, một ân nhân không quen không biết.
Trong căn phòng nho nhỏ kia, sớm đã không còn có sự tồn tại cảu hắn nữa. Loại tình huống này, hắn chỉ có thể ảm đạm rời đi.
Là như vậy, nhưng tiền hắn vẫn là muốn lấy. Đó chính là di sản phụ thân đưa cho hắn, cũng là số tiền hắn để dành để mua cho chính mình một ngôi nhà, mà chính nhất là cần tài chính, một khi đã vốn là của hắn thì hắn quả thật cũng là nên lấy.
Vì thế hắn tiếp nhận tấm chi phiếu trên tay nam nhân, nói “cảm ơn” rồi cũng tiện xoay người im lặng rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, hắn đến ngân hàng, đem tấm chi phiếu này bù vào khoảng tiền hắn chi trả cho bệnh viện trong tài khoản của chính mình, phần còn lại hắn vẫn giữ nguyên không lấy.
Lúc đi ra khỏi ngân hàng, hắn nâng đầu nhìn trời để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: A Lam, nhà lại có thể mua sớm mười năm….
Nhưng mà tâm tình của hắn kỳ thật một chút cao hứng cũng không có.
Bầu trời không một tia sáng lạng cùng thiên âm trầm đích chính là tâm tình giờ đây của hắn.
Chẳng qua hắn rất nhanh liền suy nghĩ thông suốt, thu thập tâm tình tốt một chút mà bình tĩnh trở lại công ti đi làm.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, chính mình một thân một mình ngày đêm trụ tại bệnh viện cũng không phải là biện pháp, lại càng không có khả năng chiếu cố thật tốt người bệnh, mà Du gia kia lại là một gia đình có đầy đủ điều kiện có thể chăm sóc cho A Lam tốt nhất; hơn nữa bây giờ còn người tính kế gϊếŧ hại A Lam, người nhà y chăm sóc sẽ có ngàn lợi chứ không hề có hại gì.
Cho nên trong khoảng thời gian này chính hắn liền an tâm công tác, tuy hắn trong công ty cũng không phải là quan trọng gì nhưng mà tập trung làm việc cũng tốt, hiện tại cũng chỉ có thể chờ y tỉnh lại.
Đương nhiên, lúc ở công ty hắn cũng sẽ tìm cách hỏi thăm tin tức này nọ liên quan đến vị tân lão bản, nhưng cũng không thu thập được gì nhiều, dù sao những người chung quanh hắn cũng chỉ là những viên chức nhỏ đối với sự tình của lão bản đều biết rất ít. Điều này càng làm cho hắn muốn vội vội vàng vàng chạy đến gặp Du Hàng.
Liền như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã qua nửa tháng, công ty bắt đầu truyền ra tin tức mới: Tân lão bản của bọn họ sắp nhậm chức.
Về vị tân lão bản này, mấy cô gái trẻ lại được dịp mà tụ tập bàn tán, nghe nói vị này chính là em trai của chỉ tịch Du Phàm, cũng chính là một người siêu cấp, liền không lâu bị mất tích ngoài ý muốn, tạm thời bị mất trí nhớ, cũng cùng người nhà mất đi liên hệ, sau lại bị người xấu có ý đồ xuất độc thủ ngay tại bệnh viện, may mắn được người ta kịp thời cứu giúp, cũng bởi vậy mà làm kinh động cảnh sát, lúc này hắn mới trở lại. Về đến nhà lại còn khôi phục trí nhớ, hiện tại đã hoàn toàn bình phục, chính thức trở thành chủ tịch công ty, hơn nữa đã bắt đầu tiếp nhận sự vụ của công ty rồi.
Đại bộ phận câu chuyện hắn cũng đã sớm biết, hơn nữa hắn còn biết rõ hơn những điều mấy nàng bàn tán, bởi vì đó là chuyện chính hắn cùng trải qua, người khác sao có thể biết rõ.
Mà khi hắn nghe được Du Hàng đã hoàn toàn bình phục, khôi phục trí nhớ, hắn liền không khỏi kích động vạn phần.
A Lam thực đã bình phục rồi, này thật tốt quá! Hắn cao hứng mà nghĩ, mấy ngày nay hắn ngày đêm tư tưởng vì y mà vướng bận. Đây là hắn đã chờ đợi bao lâu a, hiện tại cũng đã có thể hoàn toàn yên lòng.
Chính là vui vẻ kéo dài không bao lâu, hắn rồi lại thập phần bất an.
Theo lý thuyết, A Lam một khi đã khôi phục sức khỏe cùng trí nhớ thì sẽ thật nhanh đến tìm hắn mới phải a, vì cái gì hiện tại lại không hề thấy bóng dáng y đâu, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không hề nhận được.
Vì cái gì lại như vậy? A Lam, ngươi không phải đã bắt đầu đi làm ở công ty sao, vì cái gì lại không tìm đến ta? Chẳng lẽ ngươi tức giận ta gì sao? Hắn tận dưới đáy lòng từng trận tự hỏi.
Sau đó một ngày, mấy cô gái lại tụ tập bàn tán một hồi:
“Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Ngày mai tân lão bản sẽ đến từng bộ phận thăm hỏi nhân viên cùng công tác…”
“Thật vậy sao? Oa, kia có thể chính mắt gặp hắn rồi?!”
“Chính là a! Nói không chừng có thể nói với hắn vài lời nha!”
“Oa, hay quá! Nghe nói hắn rất đẹp trai nga! Ta rất muốn nhìn xem!….”
“Không cần phải nói lớn như thế, ai chả biết ngươi háo sắc!”
“A, đáng ghét, dám như vậy nói ta!….”
……
Tin tức này làm Âu Dương Hoành không khỏi run lên: A Lam muốn tự mình đến thăm hỏi các ban? Nói như vậy ngày mai có thể nhìn thấy y rồi? Vậy thì thật tốt quá! Ta có thể nhìn thấy y, ta còn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn tìm y nói cho rõ ràng!
Buổi sáng hôm sau, đúng như những lời các cô gái kia nói, Du Hàng tân chủ tịch quả thực đích thân đi đến các ban thị sát. Sau đó, y đi đến ban của Âu Dương Hoành.
Nhìn thấy tân chủ tịch, mọi người đều đứng lên hướng lão bản mà vấn an. Du Hàng mỉm cười, cảm giác vừa uy nghiêm mà lại không mất kì thần cùng lực.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Hoành nhìn thấy A Lam kể từ lần ở bệnh viện hôm đó, y tinh thần nhìn tốt lắm, hành động tự nhiên, không nhìn ra dấu hiệu đã từng bị bệnh nhập viện. Y mặc một thân tây trang màu đen, bởi vì tóc vẫn chưa mọc dài ra mà đầu đội một chiếc mũ len nhìn xem thập phần anh tuấn cùng suất khí. Y quả đúng là trời sinh, lúc này cùng với ngày xưa bọn hắn lần đầu gặp nhau quả thật khác biệt rất xa.
Âu Dương Hoành đứng ở mặt sau, hắn ngẩng lên nhìn thấy A Lam, cũng ngóng trông y sẽ đến gặp lại chính mình, nhận ra chính mình, nhưng mà hắn lại thấy được y chính là đảo qua một chút không hề nhận ra hắn.
Đây là chuyện gì đây? Âu Dương Hoành ngạc nhiên.
Vì cái gì lại không nhân ra mình? Không phải nói y đã khôi phục trí nhớ sao chứ? Hay là nói y nghĩ mình chỉ là một tên vô văn tiểu tốt cho nên không nghĩ muốn nhận chính mình?
Không, sẽ không như thế! Y không phải là loại người này! Hắn tin tưởng chính mình không nhìn lầm người, hơn nữa vừa rồi ánh mắt Du Hàng trông rất đỗi lạ lẫm, không có vẻ gì là cố ý cả. Nói như vậy, y thật không nhận ra chính mình? Y tìm lại được đoạn trí nhớ đã mất đi, lại đưa đoạn kí ức yêu nhau kia toàn bộ quên đi tất thảy?
Như thế nào có thể?! Này quả thật rất trêu ngươi a!
Ông trời gia gia, ngươi lại đưa giỡn với ta hay sao chứ?
Mà y sao khi nghe trưởng ban giới thiệu qua, liền đi đến ban tiếp theo. Âu Dương Hoành sửng sờ mà đứng bất động, thật lâu mới có lại thần sắc.
Âu Dương Hoành không cam lòng, bọn họ đã từng trải qua những thời khắc thật đẹp, thậm chí đã từng đứng trước thời khắc sinh tử, y sao có thể dễ dàng đem mình quên đi?
Không, hắn không cam tâm!
Lúc giữa trưa, hắn thừa dịp mọi người hướng nhà ăn đi dùng cơm liền trộm chạy lên lầu, là văn phòng của chủ tịch cùng tổng quản lý. Hắn muốn nhìn xem có thể hay không sẽ gặp Du Hàng, vô luận như thế nào hắn vẫn muốn trực tiếp nói chuyện với y.
Trên lầu, các chức viên cũng cơ bản đã ly khai, hắn lặng lẽ hướng văn phòng kia mà đi đến, muốn nhìn xem bên trong có người hay không nhưng tại lúc này đây cánh cửa văn phòng chỉ khéo hờ cho nên vừa lúc có lợi cho hắn hành động.
Vừa mới đến gần, hắn tiện xác định người kia vẫn còn ở trong phòng bởi vì hắn nghe được bên trong truyền ra tiếng nói quen thuộc của y, nhưng điều làm hắn khϊếp sợ chính là ngoài thanh âm của y còn có một thanh âm của một cô gái trẻ:
“A Hàng ngươi thật đáng ghét, tối hôm qua nhu thế nào lại cùng cha nhắc đến chuyện hôn sự của chúng ta chứ?”
“Hai uncle cứ thấy ta liền hỏi khi nào hai chúng ta kết hôn, ta đương nhiên phải nói với hắn rồi.”
Tóm lại ngươi ghét bị vấn mà không thèm quan tâm đến người ta!”
“Như thế nào, tiểu bảo bối, ngươi không nghĩ muốn gả cho ta sao?”
“Ai muốn gả cho ngươi chứ!”
“A a, ngươi nha, thật là trẻ con quá đi.”
“Ta vốn không có trẻ con, người ta mới không nghĩ kết hôn sớm như vậy, tất cả chỉ là tại ngươi nói với cha ta chuyện này cả!”
“Được rồi được rồi, ta thua ngươi luôn, ta hướng ngươi xin lỗi có được chưa?”
“Nào có dễ dàng như vậy?”
“Vậy muốn như thế nào, nan không thành còn muốn SM thị hậu?”
( k hỉu nga, SM là ý j >”