Chương 100

Trước đó đại phu đã dùng nhân sâm chế cho Thẩm Diên chút thuốc bổ sung thể lực, để Thẩm Diên ăn một lần trước lúc sinh, trong quá trình sinh sản lại ăn một lần nữa, để ngừa thể lực hao hết.

Bùi Dực lấy ra một viên thuốc màu nâu trong chai sứ trắng nhỏ trên bàn đầu giường đút cho Thẩm Diên: "Diên Diên, uống trước một viên nhân sâm bổ sung thể lực, từ từ nhai rồi nuốt xuống là được."

Chờ Thẩm Diên nuốt vào, Bùi Dực lại đút hai viên nữa cho nàng.

Thẩm Diên uống viên thuốc nhân sâm thì dần dần khôi phục chút thể lực.

Nữ đại phu dùng tay nhẹ nhàng xoa ấn vài cái ở trên bụng Thẩm Diên.

Một lát sau, bà đỡ la lên: "Đầu đứa trẻ ra rồi, di nương dùng sức thêm chút nữa."

Thẩm Diên dùng hai tay nắm chặt chăn ga gối đệm dưới thân rồi âm thầm dùng sức bên dưới. Nữ đại phu tiếp tục ấn nhẹ lên bụng nàng, một lát sau, trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.

Thẩm Diên như trút được gánh nặng sau chuyến này, nàng nhắm mắt lại, suy yếu thở hổn hển, một hồi lâu đều không có động tĩnh.

Bùi Dực nhìn thoáng qua đứa con trai mới sinh thì xoay đầu sang nhìn Thẩm Diên. Thấy nàng nhắm mắt vẫn không nhúc nhích, trong lòng hắn đột nhiên hơi sợ hãi.

"Diên Diên, Diên Diên..." Bùi Dực kinh hoảng gọi tên nàng.

Thẩm Diên chậm rãi mở mắt ra, suy yếu trả lời: "Vâng... Phu quân."

Bùi Dực nhẹ nhàng thở ra, Diên Diên của hắn bình an tồn tại, thật tốt.

Hắn trìu mến lau mồ hôi trên trán Thẩm Diên rồi đau lòng nói: "Vất vả cho Diên Diên, con trai chúng ta rất khỏe mạnh."

Một đêm này, Bùi Dực cũng chưa ngủ một đêm. Hhắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Diên, thỉnh thoảng sờ lên trán nàng, cái mũi, tim đập, xác định nàng bình an không có việc gì. Lúc trời gần sáng mới dám nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.

Sau khi Thẩm Diên sinh con thì Bùi Dực để đại phu khai phương thuốc cho nàng bổ cơ thể.

Hắn tốn số tiền lớn, thuốc đại phu kê đều là cực kỳ trân quý. Sau khi sinh Thẩm Diên khôi phục rất nhanh, khí sắc cũng tốt.

Nhìn cơ thể Thẩm Diên càng ngày càng tốt lên, con trai cũng rất khỏe mạnh, tảng đá trong lòng Bùi Dực cuối cùng cũng rơi xuống.

Bùi Dực có được ký ức kiếp trước, hắn chăm sóc con cũng rất thuận tay.

Hơn nửa đêm, con đói bụng, đều là hắn thức dậy vén áo Thẩm Diên lên cho con bú.

Ngày thường đổi tã cho con, đứa bé khóc náo loạn, dỗ con cũng là hắn.

Hắn không muốn để Thẩm Diên mệt mỏi, hắn có thể làm mọi cách để Thẩm Diên thoải mái hơn.

Dinh dưỡng của Thẩm Diên sau khi sinh xong đầy đủ, vυ" nàng lại căng lớn gấp đôi. Sức ăn của con trai lại nhỏ, hoàn toàn không bú hết sữa.

Mỗi tối nàng đều phải năn nỉ Bùi Dực hút sữa cho nàng, bằng không lại căng ngủ không được.

Từ sau ngày đầu tiên nàng sinh con, Bùi Dực vẫn luôn hút cho nàng, đến bây giờ đã gần hai tháng.

Mỗi ngày có thể sờ, có thể ăn, xoa bầu vυ" no tròn khiến con rồng bên dưới vùa cứng căng đau khó chịu nổi.

Nhưng do Thẩm Diên mới vừa sinh con, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể quan hệ với hắn, hắn đành phải cố nén du͙© vọиɠ trong cơ thể, cố gắng nhịn xuống.

Tối nay, đã đủ hai tháng.

Đại phu nói hai tháng sau khi sinh, phụ nữ đã có thể quan hệ với chồng.

Bùi Dực tối nay hơi phấn khích, hắn ngậm quả đào no đủ căng phồng của Thẩm Diên hút đến hăng say, nước miếng lấp lánh chảy đầy lên khuôn ngực trắng nõn của nàng

đầu v* của nàng bị hút sưng ửng đỏ, nhút nhát sợ sệt đứng thẳng lên, giống như đóa mai đỏ nằm trên nền tuyết trắng, quyến rũ và hấp dẫn.

Bùi Dực dùng hai ngón tay kẹp đầu v* màu hồng phấn rồi xoa bóp. Cơ thể Thẩm Diên run lên, nhịn không được ưm một tiếng.

Nàng đẩy tay Bùi Dực ra, hờn dỗi nói: "Ưʍ... Phu quân, chàng nút vυ" đi, xoa nó làm gì? Thϊếp thật sự ngứa á."

Ánh mắt Bùi Dực u ám, hắn cúi người ngậm cắn đầu v* sưng đỏ của nàng, nói với giọng khàn khàn: "Đầu ti của Diên Diên thật là đẹp mắt, hồng hồng, nhéo nó còn sẽ nhảy dựng nhảy dựng, thật đáng yêu."