"Dạ." Gã sai vặt ngoài cửa cung kính trả lời, y xoay người rời đi, thuật lại lời Bùi Dực cho công chúa Chiêu Dư.
Công chúa Chiêu Dư không tin Bùi Dực tuyệt tình như thế, nàng ta lắc đầu khóc thút thít: "Ta mặc kệ, ta muốn gặp chàng. Sao chàng có thể không muốn gặp ta, trước kia chàng yêu ta."
"Công chúa mời về cho, sắc trời đã tối, tướng gia từ chối gặp khách, chớ có khó xử tiểu nhân." Gã sai vặt vươn tay ngăn cản công chúa, không cho nàng vào bên trong.
Công chúa Chiêu Dư khóc sướt mướt náo loạn một trận nhưng không chịu rời đi, mấy gã sai vặt ngăn cản nàng ta, lại không để nàng ta xông vào.
Làm như khóc mệt mỏi, công chúa Chiêu Dư xoay người bưng chén trà trên bàn lên rồi tức giận quăng xuống.
Nàng ta nhặt mảnh sứ sắc bén rồi nhắm ngay cổ tay trắng nõn của mình và uy hϊếp: "Mau bảo tướng gia nhà ngươi ra gặp ta, nếu không ta tự sát."
"Công chúa, đừng xúc động." Gã sai vặt nhẹ giọng khuyên Chiêu Dư, sợ nàng ta làm việc ngốc, phía trên trách tội xuống thì vạ lây.
Công chúa Chiêu Dư khóc nức nở nói: "Bảo Bùi Dực ra đây, ta muốn gặp hắn, ta không tin hắn không còn chút tình cảm nào với ta."
"Công chúa, này..." Gã sai vặt hơi khó xử, đều đã trễ thế này, tướng gia và di nương khẳng định đã ngủ. Nếu đánh thức di nương thì tướng gia chắc chắn sẽ tức giận.
"Nhanh lên đi, nếu không ta dùng sức cắt xuống." Chiêu Dư lạnh lùng nói, nàng ta cầm mảnh vỡ hằn lên những đường gân xanh trên cổ tay, mảnh vỡ sắc nhọn cắt qua da và rỉ máu.
Lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên, đánh vỡ cục diện giằng co.
"Chiêu Dư, ta hy vọng nàng vẫn là công chúa ưu nhã trong trí nhớ kia, đừng làm tổn hại đến thân phận của nàng."
Công chúa Chiêu Dư nghe giọng thì nhìn sang, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn thì trong lòng vui vẻ, "Dực ca ca, chàng cuối cùng cũng chịu gặp ta."
Nàng ta ném mảnh nhỏ, chạy về trước muốn nhào vào lòng Bùi Dực.
Bùi Dực nhíu mày, lui một bước ra sau tránh đi Chiêu Dư đυ.ng vào.
Hắn sợ trên người mình dính mùi của Chiêu Dư, đợi lát nữa trở về Thẩm Diên ngửi thấy lại muốn cáu kỉnh với hắn.
Hắn biết Chiêu Dư còn đang ầm ĩ trong phủ nên dỗ Thẩm Diên ngủ mới lén ra đây.
Bùi Dực biết Thẩm Diên rất để ý đến chuyện của Chiêu Dư, muốn tự bản thân kết thúc, làm nàng yên tâm.
Chiêu Dư thấy vẻ xa cách trên mặt hắn thì trong lòng sa sút. Nàng ta khóc nức nở, nhu nhược đáng thương nói: "Dực ca ca, chàng thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao? Trước kia chàng không nỡ để ta chịu một chút ấm ức nào."
Banner cv timviec
Bùi Dực làm như không thấy nước mắt của nàng ta, sắc mặt hắn lạnh lùng, giọng nói không hề có độ ấm: "Chiêu Dư, có một số việc một khi bỏ lỡ thì cuối cùng cũng không trở về được, lúc trước nếu nàng lựa chọn rời khỏi ta vậy thì phần tình cảm kia của chúng ta sẽ thay đổi. Bây giờ ta có người muốn bảo vệ, chỉ muốn khiến nàng ấy vui vui vẻ vẻ, sau này nàng đừng lại quấy rầy ta, ta sẽ không gặp lại nàng."
Bùi Dực nói xong thì nháy mắt nói với thị về "Đêm đã khuya, đưa công chúa hồi cung."
"Dạ." thị vệ chắp tay đáp, sau đó khiêng công chúa Chiêu Dư rồi đi ra ngoài, cũng không màng nàng ta giãy giụa với kêu la.
Bùi Dực xoay người trở về phòng, tay chân nhẹ nhàng lên giường rồi ôm Thẩm Diên vào lòng.
Thẩm Diên ngủ ngon lành, khuông mặt khi ngủ thật ngây thơ. Bùi Dực dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, sau đó ôm nàng lâm vào mộng đẹp.
*
Kể từ sau đêm đó, công chúa Chiêu Dư rất ít tới Bùi phủ, ngẫu nhiên tới, Bùi Dực cũng tránh mà không gặp, để thị vệ bảo rằng công vụ bận rộn, không ở trong phủ.
Bùi Dực ngày thường che giấu rất khá, quan tâm săn sóc, dịu dàng săn sóc Thẩm Diên. Thẩm Diên vẫn luôn không phát hiện ra thân phận của hắn.
Trước hai ngày Thẩm Diên sinh, Bùi Dực đột nhiên té ngã một cái đập vào đầu.
Hắn hôn mê nửa ngày, mơ một giấc mơ, mơ thấy rất nhiều hình ảnh bên cạnh Thẩm Diên.
Giống như kiếp này, hắn nạp Thẩm Diên làm thϊếp, cùng Thẩm Diên từ xa lạ đến quen biết, đã trải qua hơn 300 ngày đêm.
Nhưng quan hệ giữa hắn và Thẩm Diên lại không bằng kiếp này hòa hợp như vậy, kết cục cũng làm hắn đau lòng không thôi.
Hắn mơ thấy Thẩm Diên đã chết.
Nàng với cái bụng to, sinh con trên giường, dưới thân tràn ra máu tươi ào ào.
Lúc tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên trong phòng, đôi mắt trong veo của nàng lại đột nhiên nhắm lại.
Bà đỡ ôm đứa bé ra rồi nói cho hắn Thẩm Diên đã chết.
Cả người hắn sửng sốt, giật mình đứng tại chỗ một lát, bước chân nặng nề, từng bước một đi về phòng.
Hắn vươn ngón tay xem hơi thở của Thẩm Diên, ngay sau đó đột nhiên sụp đổ hét lớn: "Thẩm Diên."
Nhưng không có người trả lời hắn.
Hắn ôm cơ thể tái nhợt của Thẩm Diên vào lòng, không ngừng kêu: "Thẩm Diên, Thẩm Diên, nàng mau tỉnh lại."
Thẩm Diên nhắm chặt mắt, thân thể lạnh băng, không có một chút phản ứng nào.
Hắn cảm thấy ngực đau đớn, không biết bản thân vì sao sẽ khổ sở như vậy.
Hắn cảm giác trên mặt có cái gì chảy xuống, vươn đầu lưỡi ra liếʍ thế nhưng là nước mắt.
Thì ra hắn khóc.
Hắn lẳng lặng ngồi ôm Thẩm Diên ở trong phòng thật lâu, từ ban ngày ngồi đến tối, chờ bà nội ôm con trai sinh ra hôm nay lại đây khuyên hắn, vẻ mặt đờ đẫn của hắn mới hơi biến hóa.
*
"Diên Diên, Diên Diên..." Giấc mộng kia quá mức chân thật, trên trán Bùi Dực đều là mồ hôi lạnh. Hắn sợ tới mức đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc gọi tên Thẩm Diên.