"Ta nhớ rõ hết thảy. Trước khi chết, ngài nói mỗi một chữ ta đều ghi tạc trong lòng. Ngài cũng không cần ngụy trang, ta sẽ không về Bùi phủ với ngài đâu." Thẩm Diên bi thương nhìn Bùi Dực, lạnh lùng trả lời.
Sắc mặt Bùi Dực nghiêm nghị, hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của Thẩm Diên.
Hắn tiến lên ôm nàng, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng để trấn an nàng: "Xin lỗi nàng, đều là ta không tốt, ta không nên nói vậy."
Bây giờ Thẩm Diên rất chống cự trước sự đυ.ng chạm của Bùi Dực, nàng giãy giụa, đấm đánh vào ngực Bùi Dực rồi khóc nức nở: "Ngài buông ta ra, đừng chạm vào ta, ta hận ngài."
Bùi Dực biết trong lòng Thẩm Diên rất khổ sở, kiếp trước nàng đã trải qua nhiều uất ức đến vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, lại như thế ôm hận mà chết. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ hận bản thân.
Hắn cũng không trốn tránh, chỉ để cho nàng đánh như vậy: "Ta cho nàng đánh, nàng đừng khóc, đều do ta, nàng muốn trừng phạt ta ra sao cũng được."
Thẩm Diên cũng không khách khí với hắn, trong lòng nàng khó chịu, thật sự vung nắm tay lên đánh thật mạnh, vừa đánh vừa khóc thút thít:
"Vì sao ngài phải nói lời đả thương người khác như vậy? Ta ti tiện, mạng ta không đáng giá tiền, ngài có thể tùy ý giẫm đạp khinh nhục ta ư? Người phụ nữ khác cũng có thể sinh con cho ngài, nhưng mạng ta chỉ có một cái."
Bùi Dực hôn lên khoé mắt đỏ hoe của Thẩm Diên, đau lòng nói: "Xin lỗi, ta là thằng khốn, đều là nói bậy. Lúc ấy ta hối hận, ta có sửa miệng nhưng nàng không nghe thấy."
"Bởi vì ta sắp chết, lương tâm ngài phát hiện mới sửa miệng ư?" Thẩm Diên nghẹn ngào hỏi.
"Ta..." Bùi Dực khi đó nhớ tới gương mặt nhỏ của Thẩm Diên cười đến ngọt ngào nên trong lòng khẽ nhúc nhích, đột nhiên hơi luyến tiếc nàng.
Hắn thừa nhận, hắn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào cười đẹp đến như vậy. Chiêu Dư so sánh cùng cũng sẽ bị lu mờ.
*
Ngày ấy, bên ngoài Bùi phủ tới một cậu bé ăn xin, quần áo tả tơi, cả người dơ bẩn, xin ăn ở ngoài cửa.
Thủ vệ thị vệ xua đuổi nó đi, thậm chí thô lỗ đẩy nó ngã xuống đất.
Tuổi tác của cậu bé ăn xin rất nhỏ, ước chừng bảy tám tuổi. Bởi vì suy dinh dưỡng, hơn nữa ăn không đủ no nên cơ thể gầy yếu, có vẻ nhỏ hơn các bạn cùng lứa một hai tuổi.
Nó ngã xuống đất, trầy xước đầu gối và khuỷu tay, khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Diên trùng hợp từ trên đường về phủ, lại gặp được tình huống này.
Nàng tâm địa thiện lương, đặc biệt là sau khi mang thai, cũng càng nhân từ và yêu thương con nít hơn.
Nàng kêu nha hoàn mang chút thức ăn và quần áo lại đây, tất cả đều thưởng cho cậu bé ăn xin.
Khuỷu tay của cậu bé ăn xin bị trầy da, rỉ ra một chút máu, Thẩm Diên không đành lòng nên nàng lấy khăn tay băng bó đơn giản cho nó.
Cậu bé ăn xin kia vội vàng khom lưng nói cảm ơn Thẩm Diên: "Cảm ơn Bồ Tát sống, cảm ơn Bồ Tát sống."
Thẩm Diên thấy dáng vẻ thanh tú của nó, cho dù trên mặt dính chút cát đất cũng khó giấu được khí chất thanh tú nên nàng cười chọc nó: "Con gặp qua Bồ Tát rồi ư? Sao con biết ta là Bồ Tát?"
Cậu bé ăn xin lắc đầu: "Chưa thấy qua, nhưng mọi người thường nói Bồ Tát đều là người đẹp lại thiện lương, phu nhân ngài chính là như thế."
Thẩm Diên cong môi cười: "Cái miệng nhỏ của con cũng thật ngọt, ăn vụng mật à."
Khi đó, nàng đã mang thai năm sáu tháng rồi, bụng cũng hiện ra.
Cậu bé ăn xin cười hì hì, nó thoáng nhìn qua cái bụng tròn vo của nàng, kinh ngạc cảm thán: "Bồ Tát, ngài chuẩn bị sinh em bé sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Diên trêu ghẹo nói: "Sinh ra có lẽ cũng là Bồ Tát nhỏ đấy."
Cậu bé ăn xin trẻ người non dạ, cho rằng chồng Bồ Tát cũng là thần tiên nên nói: "Bồ Tát, chồng ngài cũng là thần tiên hả? Ngài ấy có phải cũng rất đẹp hay không? Cho nên con các người sinh ra cũng là Bồ Tát xinh đẹp hả?"
"Chồng?" Thẩm Diên ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Bùi Dực, tuy rằng hắn ngày thường ít khi nói cười, luôn là bản mặt lạnh nhưng không thể phủ nhận ngày thường hắn cũng cực kỳ đẹp trai.
Thẩm Diên may mắn vì bản thân không phải gả cho cái loại lão già tai to mặt lớn, tướng mạo của con trẻ hẳn sẽ không quá kém.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phồng lên của mình, cười nói với cậu bé ăn xin: "Chồng ta vô cùng tuấn tú, cao lớn vĩ đại, cũng rất ưa nhìn. Sau này, con ta cũng sẽ rất đẹp."
Nghĩ đến đứa trẻ, Thẩm Diên tràn ngập hy vọng về tương lai. Nàng cười dịu dàng, mày như màu chàm, cười nói dịu dàng, ánh mắt đều là khát khao với tương lai.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng khiến nước da của nàng trở nên trắng nõn hơn, thật giống như một vị Bồ Tát trên trời cao, đẹp tựa tiên nga trên Thiên cung.
Khi Bùi Dực hạ triều về phủ, vừa đến cửa đã gặp được cảnh tượng Thẩm Diên cười khen hắn.
Lòng hắn hơi giật mình, sắc mặt lạnh lùng thường ngày không hiểu sao lại dịu đi một chút, khuôn mặt tuấn tú tựa như lộ ra một sự thẹn thùng.
Lần đầu tiên nghe thấy trước mặt có người khen hắn như vậy.
Cậu bé ăn xin kia nghe Thẩm Diên nói xong, trong lòng sinh ra hâm mộ, vỗ tay liên tục khen ngợi vài câu.
Bỗng dưng, nó phát hiện một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng bên trái, lập tức kêu to lên: "Bồ Tát, người đàn ông đẹp trai này là chồng ngài hả?"