Vật nam tính của Bùi Dực cứng rắn như sắt, gân xanh trên thân nổi lên từng sợi dữ dội, mạch máu phồng lên, căng đến mức tựa như muốn nổ tung nhưng Thẩm Diên vẫn luôn kêu đau. Hắn cắn chặt răng, cứng rắn mạnh mẽ chịu đựng, cũng không ép buộc nàng.
"Diên Diên, giúp phu quân sờ được không, nó rất thích nàng." Bùi Dực nắm lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Diên cầm lấy vật nam tính đang sưng to của mình, từ từ di chuyển nó.
"Không, ta không muốn sờ nó, xấu chết đi được." Thẩm Diên ghét bỏ rút tay về, gậy th*t kia vừa rồi cắm vào huyệt nàng dính d*m thủy ướt dầm dề khiến cho lòng bàn tay nàng cũng dính nhớp nhớp.
Thẩm Diên dùng bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực, sờ loạn một hồi, chất lỏng ướŧ áŧ trong suốt tựa như dính lên trên sóng mũi của hắn, nàng tức giận nói: "Trả lại cho ngài, phía trên đồ xấu xí kia của ngài, dơ muốn chết."
Bùi Dực nhíu mày, lại không tức giận, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Hắn cúi đầu, khẽ cắn lên khoé môi của Thẩm Diên, hơi tức muốn hộc máu nói: "Những d*m thủy đó đều là tự nàng chảy ra, bản thân nàng còn ghét bỏ chính nàng đấy à?"
Thẩm Diên cắn môi không nói, nàng chỉ ghét bỏ cây đồ vật xấu xí kia của hắn trời sinh làm cho người ta sợ hãi, nổi đầy gân xanh, không đẹp chút nào mà thôi, cho nên muốn tìm cơ hội oán trách hắn.
Bùi Dực cũng không so đo với Thẩm Diên, hắn sống lại một đời là muốn cưng nàng nên hắn cũng không bỏ trong lòng những chuyện vặt vãnh của phụ nữ.
Hắn dùng sức cắn một chút lên cánh môi của Thẩm Diên, không màng sự đau đớn của nàng, nói với vẻ hung ác: "Đợi lát nữa thứ đồ xấu xí này sẽ làm nàng thoải mái đến d*m thủy chảy ròng ròng, người phụ nữ khẩu thị tâm phi này."
Bùi Dực nói xong thì buông lỏng cánh môi của Thẩm Diên ra, hắn vặn bung đôi chân trắng nõn mỏng manh của nàng ra rồi ngồi quỳ giữa hai chân nàng.
Bàn tay to nắm lấy hàng họ sưng tấy phồng lên đặt ở khe thịt nhỏ hẹp của nàng, Bùi Dực nhún phần hông tiến về trước một nháy, gân xanh phủ kín trên gậy th*t dùng sức cọ xát âm đế của nàng.
"Ưʍ..." Thẩm Diên cắn môi ưm một tiếng, cơ thể nhịn không được khẽ run lên.
Trước đó Bùi Dực nghẹn thật lâu, bụng dưới căng chặt đã sắp tới cực hạn, chỉ là không thể tiến hành co rút cọ xát, khô cứng, khó chịu vô cùng nhưng vẫn luôn bắn không ra.
Hắn hiện tại không cắm vào, sẽ không làm Thẩm Diên bị thương ở bên ngoài nên không hề băn khoăn. Phần hông nhanh chóng nhún nhảy, đẩy mạnh về trước từng cái, gậy th*t thô dài tựa như rắn nước xuyên qua nụ hoa nhỏ hẹp của nàng.
Bạch bạch bạch, theo động tác hắn nhún hông, hai quả trứng nặng trĩu vỗ vào bắp đùi trắng nõn của Thẩm Diên.
"A... Ưm ưʍ... Chậm một chút... Tê dại... Hu hu..." Hắn cắm quá nhanh, cây gậy cấp tốc cọ xát âm đế của nàng, thịt mầm mềm mại kia bị ma sát đến sưng đỏ đứng thẳng lên, tê tê nhức nhức khiến chỗ sâu nhất trong rừng đào của Thẩm Diên hơi ngứa, cầm lòng không đậu mà chảy ra một dòng d*m thủy.
Bùi Dực dồn dập thở hổn hển, đôi mắt màu đỏ tươi, mồ hôi nóng ròng ròng.
Hắn tiếp tục nhanh chóng nhún phần hông, co rút trong khe thịt của nàng từng cái, mỗi lần đẩy về trước đều phải dùng sức chà xát âm đế của nàng.
Đoá hoa của Thẩm Diên chảy ra d*m thủy quá nhiều, dẫn tới khe thịt quá mức lầy lội ướŧ áŧ. Khi Bùi Dực thẳng lưng đẩy về trước, góc độ đột nhiên lệch về một bên, qυყ đầυ cực lớn chọc thủng, nháy mắt rơi vào cửa động nhỏ hẹp của nàng.
"Ưʍ... Vào được..." Thẩm Diên hoảng sợ trợn to mắt hạnh, nàng có thể cảm giác được cái đầu nấm cực lớn kia chặn chặt đóa hoa của nàng, ngay cả d*m thủy cũng không chảy ra khiến nàng khó chịu cực kỳ.
Nàng hóp bụng, thịt mềm nơi cửa động mấp máy, xô đẩy kẹp cắn gậy th*t của hắn, muốn tống nó đi.
Lại không nghĩ tới, bởi vì hóp bụng nên đã cắn hàng họ của hắn thật chặt, những cơn co thắt từng cơn ngậm con rồng to kia đến càng ngày càng sâu.
"Chà... Diên Diên hút giỏi quá... Sướиɠ chết phu quân..." Bùi Dực thoải mái than thở một tiếng, bụng dưới sinh ra một kɧoáı ©ảʍ kịch liệt dày đặc, sảng khoái đến mức eo eo tê dại.
Hắn cúi người hôn lên khóe môi của Thẩm Diên, khàn khàn hỏi: "Diên Diên, hút hăng say như vậy, là muốn cho phu quân cắm vào phải không?"
"Không... Ưm ưʍ... Ơ..." Thẩm Diên lắc đầu muốn từ chối nhưng Bùi Dực đã chặn miệng nàng kín mít, nàng chỉ có thể kêu ra tiếng nức nở nho nhỏ.