Bùi Dực mặc cho nàng đánh, ngay cả mày hắn cũng chẳng nhíu một chút nào, chỉ cảm thấy nàng như là đang cào ngứa vậy.
Khi cách nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng cũng có thể cắm vật nam tính vào trong cơ thể của nàng, hòa quyện chặt chẽ bên nàng rồi.
Hắn hưởng qua tư vị của nàng, biết cơ thể nàng hấp dẫn cỡ nào, làm sao hắn có thể dừng lại đây.
"Sẽ không đau, ta nhẹ nhàng, rất thoải mái." Bùi Dực dịu dàng dỗ dành Thẩm Diên, nhún phần hông về phía trước, hàng họ thô to đẩy thịt non chặt chẽ ra, lại cắm vào nửa thanh.
Hắn lo lắng cho cơ thể của Thẩm Diên nên không lập tức xuyên nguyên cây vào. Sau khi cắm vào nửa thanh lại rút ra đến miệng huyệt.
Tiếp theo lại nhún phần hông dùng sức cắm vào, cắm sâu hơn lần trước một ít, khuếch trương đường đi chặt chẽ của nàng một chút.
Sau khi thọc vào rút ra vài lần như vậy, Bùi Dực di chuyển hông về phía trước, phụt một tiếng, cây gậy màu đỏ tím thuận thế hoàn toàn đi vào trong cơ thể nàng.
Hắn thở dốc, cúi đầu nhìn về chỗ hai người giao hợp, vòng eo cường tráng tiếp tục nhấn xuống, khoai to sung sức từng chút đẩy về phía trước. Khi đẩy vào hơn phân nửa khúc, hắn không hề dừng lại mà tiếp tục đẩy về phía trước.
"Ư ư... Không... Đừng vào... Thật căng..." Đôi mày đẹp của Thẩm Diên nhíu chặt, nàng có thể cảm giác được cả cây súng ống thô dài kia đều tiến vào, lấp đầy cả đoá hoa của nàng, căng đến mức nàng sắp không thở nổi.
Bùi Dực nặng nề thở hổn hển, hắn nhìn chỗ hai người giao hợp, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn và nàng thân mật khăng khít hòa quyện vào nhau.
Phần hông hai người kề sát, không chừa lại một khe hở nào. Đám lông đen lộn xộn dưới bụng hắn xuyên qua phần mu không lông trắng nõn của nàng. Đen và trắng đối lập tạo cho hắn một tác động thị giác mãnh liệt.
Tuy rằng Bùi Dực đâm vào sâu nhưng lại không dùng sức đυ.ng mạnh, Thẩm Diên chỉ cảm thấy phía dưới vô cùng căng chặt nhưng lại không đau.
Bùi Dực thấy Thẩm Diên không dùng sức giãy giụa, biết nàng vẫn có thể thừa nhận chiều dài của hắn thì hắn trìu mến mổ lên khóe môi nàng, nói bằng giọng ấm áp: "Ta sẽ nhẹ nhàng, đau phải nói cho ta."
Giọng điệu nhỏ nhẹ của hắn khiến Thẩm Diên ngẩn ra. Khi nào thì Bùi Dực sẽ ở trên giường kiên nhẫn làm màn dạo đầu, chậm rãi cắm vào trong cơ thể nàng như vây.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn, không hiểu sao cảm thấy hơi quái dị, hắn biến hóa gần như hơi lớn. Tuy rằng mặt vẫn là gương mặt kia nhưng lại cho nàng cảm giác hơi khác.
"A a... Ư... Đừng nhanh như vậy..." Thẩm Diên còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì lập tức lại bị hắn nhanh chóng thọc vào rút ra làm đến mức không thể suy nghĩ.
Bùi Dực nhanh chóng nhún phần hông, dùng sức cắm xuống phía trước, góc cạnh của qυყ đầυ cọ xát tầng tầng thịt mềm, hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong nhụy hoa.
Qυყ đầυ cực lớn kịch liệt ép chặt ở cửa động nhỏ hẹp. Hắn nhún eo, nhẹ nhàng nghiền nát đâm thọc vào cái miệng nhỏ kia.
"A... Ư ư... Đừng xuyên nơi đó, hu hu... Quá sâu, mau ra đây..." Thẩm Diên sợ hắn cắm quá sâu, sẽ kích động đến đứa bé trong bụng, nàng dùng tay đẩy ngực hắn ra, hy vọng hắn lui ra ngoài.
Bùi Dực thấy Thẩm Diên tựa như không thích hắn cắm sâu như vậy mới hỏi: "Đau không?"
Lực nhún hông của hắn không nặng lắm lại không đau, nhưng Thẩm Diên vì để Bùi Dực lui ra ngoài nên nàng nhíu mày, giả vờ ra dáng vẻ rất khó chịu, khóc nức nở: "Hu hu... Đau, ngài nhanh đi ra ngoài."
Bùi Dực cúi đầu liếʍ khoé mắt ử đỏ của Thẩm Diên, hắn nhẹ giọng dỗ nàng: "Đừng khóc, ta lập tức đi ra ngoài."
Bùi Dực nói xong lập tức rút ra bên ngoài, lộ ra gốc rễ ướt dầm dề chảy ra một lượng d*m thủy trong suốt, nhỏ giọt ở trên chăn gấm.
Cảm giác căng đầy trong cơ thể nháy mắt biến mất, Thẩm Diên nhìn người đàn ông bên trên dồn dập thở dốc thì hơi giật mình, khi nào Bùi Dực dễ nói chuyện như thế.
Lúc trước, nàng khóc lóc kêu đau, hắn chỉ lo bản thân sung sướиɠ mà không suy xét đến cảm thụ của nàng chút nào, hung hăng làm bừa.
Hiện tại, nàng bảo hắn đi ra ngoài, hắn nghe lời đi ra ngoài, thật sự kỳ lạ.
Dục hỏa trong cơ thể Bùi Dực tăng vọt, vật nam tính cứng ngắc dính chặt vào cửa động của nàng. Cây gậy sung huyết tím tái, sưng đau nhưng hắn lại nhịn ở trên người Thẩm Diên, không vội vã cắm vào, chỉ yên tĩnh chờ nàng giảm đi đau đớn.
Một lát sau, Bùi Dực tựa như nhẫn nại tới cực điểm, hắn thở dốc càng ngày càng dồn dập. Hai bên huyệt Thái Dương nổi lên gân xanh, mồ hôi nóng đầm đìa theo trán không ngừng rơi xuống.
Ngay cả vật sưng to bên dưới của hắn cũng hơi nóng nảy run rẩy lên, kêu gào muốn nhét vào miệng nhỏ của nàng.
Hắn khàn khàn hỏi: "Còn đau không?"
Thẩm Diên muốn kiểm tra một chút xem Bùi Dực sẽ còn tiếp tục quan tâm đến cảm thụ của nàng hay không. Nàng nhíu mày lại, khóc nức nở nói: "Hu hu... Bên trong vẫn đau quá, cũng không biết bị thương nơi ở chỗ nào."
"Là ta không tốt, đều do ta, đừng khóc, ta không đi vào." Bùi Dực vừa thấy Thẩm Diên khóc thì hắn lập tức luống cuống, vội vàng dỗ nàng.
Thẩm Diên lặng lẽ mở mắt ra đánh giá Bùi Dực, người đàn ông này thật sự để ý cảm thụ của nàng mặc dù nàng cũng không biết là vì sao.
Nàng cúi đầu nhìn cây hàng sưng to sung huyết phía dưới của Bùi Dực, biết hắn hiện tại rất khó chịu nhưng ai bảo hắn lúc trước ức hϊếp nàng như vậy làm chi, đáng đời, nghẹn chết hắn đi.