Chương 46

Thẩm Diên ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy có người đang dùng khăn vải ướt lau môi nàng, lau một khoảng thời gian rất dài.

Đầu óc nàng hơi hỗn độn giống như bị bóng đè. Nàng muốn mở mắt ra nhưng lại không mở mắt ra được.

Một lát sau, nàng cảm thấy có người đang hôn nàng, một chút xíu, tinh tế, dịu dàng mυ"ŧ lấy cánh môi nàng.

Liếʍ mυ"ŧ một khoảng thời gian khá dài, nàng cảm giác môi mình đều bị mυ"ŧ đến hơi sưng đỏ thì người nọ mới buông nàng ra.

Bùi Dực nhìn đôi môi sưng đỏ của Thẩm Diên dính đầy nước bọt của bản thân, hồng hào, sáng lấp lánh, như thể được bao bọc bởi lớp dày đặc thì tức giận trong lòng hắn mới tiêu tán đi.

Hắn đợi 50 năm, đêm không thể say giấc, ngủ cũng không thể yên ổn. Mỗi lần chỉ có thể gặp nàng ở trong mộng, thậm chí gặp nàng ở trong mộng cũng là một loại xa xỉ.

Bởi vì nàng thường xuyên lười biếng, cũng không muốn đến trong mộng của hắn.

Nhưng nàng lại tùy ý để người đàn ông khác hôn nàng, đây là vinh hạnh mà hắn khẩn cầu mấy chục năm cũng không thể được.

Cảnh tượng hôm đó khiến hắn tức giận đến mức run hết cả người, nhưng hắn lại luyến tiếc đánh chửi nàng, chỉ muốn mang nàng về nhà.

Kiếp trước nàng bị ấm ức nhiều như vậy, đời này, hắn chỉ muốn thương nàng, cưng chiều nàng.

Bùi Dực ôm lấy cơ thể ấm áp và mềm mại của Thẩm Diên, nhẹ nhàng dụi vào cần cổ trắng ngần của nàng, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhiều năm như vậy, mỗi đêm, hắn chỉ có thể ôm tranh cuộn lạnh như băng đi vào giấc ngủ, đó là vật chết không có độ ấm, ngay cả cơ thể hắn cũng trở nên lạnh băng.

Giống như là đang nằm mơ, ảo tưởng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng ôm được cơ thể ấm áp của nàng.

Bùi Dực nhẹ nhàng dùi dụi lên cổ Thẩm Diên, ngậm lấy làn da trắng nơi cổ nàng, chậm rãi đi xuống, lại cọ lên hai bầu ngực căng phồng của nàng.

Hắn ngửi được một mùi sữa nồng nàn, trong cổ họng đột nhiên cảm thấy hơi khát muốn ngậm lấy vυ" nàng.

Bàn tay to sờ soạng vài cái đã cởi yếm của nàng ra, hai bầu vυ" phồng lên nhảy bật ra giống như bé thỏ ngọc nhảy lên khiến mắt Bùi Dực tối sầm lại.

Hắn cúi người ngậm lấy một bầu vυ" rồi cắn cắn, bầu vυ" mềm như bông, mềm mại co dãn, một mùi thơm sữa khiến Bùi Dực có loại ảo giác tựa như ngay sau đó sẽ tràn ra dòng sữa ngọt ngào.

Hắn cắn hai quả đào tiên của Thẩm Diên rồi liếʍ mυ"ŧ một hồi lâu cho đến khi đầu v* của Thẩm Diên đều đỏ bừng đứng thẳng lên mới buông ra.

Bùi Dực đi xuống, tiếp tục cởϊ áσ váy của Thẩm Diên ra, sau khi cởi váy thì hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cái bụng trắng nõn của người phụ nữ hơi hơi phồng lên, Bùi Dực để tay lên sờ, hắn có thể chân thật cảm giác được bụng nàng phồng lên.

Vừa rồi lúc mặc quần áo, hắn nhìn không rõ ràng lắm. Nhưng cởϊ qυầи áo xong, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy vòng cung hơi nhô lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Diên, phát giác gương mặt nàng tựa như trở nên tròn trịa một chút.

Tâm trạng của Bùi Dực đột nhiên hơi hoảng loạn, hắn không biết Thẩm Diên là bởi vì ăn nhiều mà có hơi béo hay là mang thai nữa.

Nhìn dáng vẻ này, tám chín phần là mang thai rồi.

Hắn lục soát được canh tránh thai trong phòng nàng, chứng minh nàng cũng không muốn mang thai con hắn.

Vậy, đứa nhỏ này là sau khi nàng rời khỏi Bùi phủ mới có sao?

Nàng phản bội hắn, làm chuyện cẩu thả với người đàn ông khác, thậm chí mang thai con của thằng chó kia sao?

Bùi Dực sững người lại, đáy mắt lạnh lẽo, chỉ cảm thấy như rơi vào động băng, cả người đều lạnh lẽo.

Nàng đã sống lại một đời, rõ ràng biết tình hình của bản thân sinh con lúc ấy khó sinh, lại muốn liều chết sinh con vì người đàn ông khác.

Nàng yêu người đàn ông kia như vậy sao?

Đáy mắt của Bùi Dực đều là điên cuồng ghen tỵ, hắn sống lại một đời đều không nỡ để nàng sinh con, chỉ hy vọng nàng sống tốt. Nhưng nàng lại không coi trọng mạng của mình.

Người đàn ông cúi người cắn thật mạnh lên đầu v* dựng đứng của Thẩm Diên, hắn thì thào: "Thẩm Diên, tỉnh lại cho ta."

"Ư..." Thẩm Diên bị đau, nàng nhíu mày ưm một tiếng, từ từ xốc lên đôi mắt ngủ nhập nhèm.

Ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lại âm trầm của người đàn ông, Thẩm Diên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bêch, lập tức dịch người lui ra sau, muốn cách xa Bùi Dực.

Nàng mấp máy môi đỏ, run rẩy hỏi: "Ngài muốn làm gì?"