"Ưʍ... Không... A... Ưm Ưʍ..." Thẩm Diên lắc đầu từ chối, Bùi Dực chặn cái miệng nhỏ của nàng lại, lời nói của nàng đều không thể nói, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.
Cơ thể hắn to lớn cường tráng, mới vừa phủ lên, Thẩm Diên nào còn cử động được. Cho dù nàng muốn phản kháng cũng phản kháng không được.
"Ngoan, rất nhanh sẽ ổn thôi." Bùi Dực dịu dàng mυ"ŧ hôn khóe môi nàng nhưng động tác dưới thân lại không nhẹ đi chút nào.
Hắn đẩy mông về trước, nháy mắt gậy th*t cứng cáp đã xâm nhập vào chỗ sâu nhất.
"A... Ư..." Thẩm Diên trợn tròn cặp mắt hạnh, móng tay bấm thật sâu trên lưng hắn, cẳng chân đá loạn, muốn gạt củ khoai to kia ra ngoài.
Vật nam tính to tướng xỏ mạnh vào cái lỗ be bé. Bùi Dực đè lên chân Thẩm Diên, mỗi lần đều dùng sức cắm đến chỗ sâu nhất. Qυყ đầυ cực lớn đâm mạnh vào, nghiền nát cái miệng nhỏ của nàng bên dưới.
Hắn kịch liệt kí©h thí©ɧ, nàng rên la thảm thiết.
"A a a... Đừng mà... Ư ơ..." Thẩm Diên mới vừa cao trào không bao lâu nên cơ thể rất mẫn cảm, bị hắn dập mạnh vài cái, cơ thể trắng nõn bắt đầu phiếm hồng, cả người bắt đầu run rẩy.
Nàng cao trào nhưng Bùi Dực vẫn chưa.
Nụ hoa trong lúc cao trào đã xoắn chặt lấy vật nam tính của hắn, mật đào ấm áp tưới lên qυყ đầυ đang sưng to.
Bùi Dực sảng khoái thở dốc: "Hừ... Thật đúng là yêu tinh, kẹp chặt đến như vậy."
Hắn đong đưa phần hông tiếp tục va chạm mãnh liệt, lực đạo càng lúc càng lớn, tần suất càng lúc càng nhanh.
Tiếng nước ọp ọp và tiếng va chạm bạch bạch bạch không dứt bên tai.
"A... Ưʍ..." Thẩm Diên khóc đến khàn cả cổ, thân thể nàng quá mức mẫn cảm, bị hắn chơi mà thi nhau cao trào.
Cơ thể màu hồng phấn không ngừng co rút run rẩy, cái miệng nhỏ dưới thân kia càng cắn chặt cây hàng. Chỗ nhụy hoa phun ra từng dòng mật đào dưới ướt cả chăn đệm.
Không biết cao trào bao nhiêu lần, cũng không biết khi nào thì hắn mới dừng lại nhưng giữa lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Diên chỉ nghe thấy hắn nằm bên tai nàng, phát ra một tiếng gầm nhẹ tựa như dã thú.
Sau đó, mọi thứ trở lại bình yên.
Hôm sau, Thẩm Diên bị nóng mới tỉnh.
Nàng cảm thấy mình bị tường thịt nóng bỏng vây quanh, có người giam cầm nàng, tay chân bị ép chặt, một chút cũng không thể động đậy.
Có một luồng hơi thở ấm áp phun lên cổ nàng, ngứa ngáy. Nàng khó chịu mở to cặp mắt ra đã thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Bùi Dực nhắm mắt lại, còn đang ngủ say, hắn giam nàng vào lòng, mặt đối mặt ôm nàng.
Tay chân của hai người quấn quít chặt lấy nhau, phần hông kề sát. Thẩm Diên có thể cảm giác được vật nam tính to lớn kia còn chôn trong cơ thể nàng.
"Tách" một tiếng, một sợi dây trong lòng vỡ ra và đứt ngay lập tức.
Cây hàng của hắn kẹt cứng trong cơ thể nàng cả một đêm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cũng đổ đầy trong đó.
Sắc mặt của Thẩm Diên trở nên nghiêm nghị, ngày hôm qua nàng bị chơi rất hung ác, mệt đến nỗi hôn mê luôn nên quên uống canh tránh thai.
Hôm qua, Bùi Dực đột kích lại đây, nàng trước đó không biết, cũng chưa nấu sẵn canh tránh thai.
Thẩm Diên ngước mắt nhìn sắc trời, hiện giờ bầu trời sáng bừng, ánh nắng sáng ngời, ước chừng đã qua nửa giờ Tỵ ( từ 9 giờ đến 11 giờ sáng).
Đã qua một đêm lại qua một buổi sáng, cũng không biết bây giờ uống canh tránh thai kia còn có tác dụng không?
Vẻ mặt Thẩm Diên đau khổ, khóc không ra nước mắt.
Một đời này vì sao Bùi Dực lại qua đêm ở trong phòng nàng thế?
Rõ ràng kiếp trước, hắn sẽ đi ngay sau khi xong việc, bất luận là đã trễ rồi, hắn cũng sẽ không nghỉ ở trong phòng nàng.
Thẩm Diên giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Bùi Dực. Bùi Dực bị nàng đánh thức, hắn mở mắt ra nhìn Thẩm Diên, có hơi khàn giọng: "Tỉnh rồi sao?"
"Tướng gia, người bị muộn giờ vào triều rồi." Thẩm Diên đẩy ngực hắn ra, muốn hắn buông nàng ra.
Bùi Dực vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ của Thẩm Diên chẳng buông tay, hắn vỗ về phía sau lưng nàng, trấn an: "Đã quên nói với nàng, hôm nay ta nghỉ tắm gội, không cần tới triều, hôm qua mệt muốn chết rồi phải không, có thể ngủ tiếp rồi."