Chương 22

Thẩm Diên vốn tưởng rằng Bùi Dực keo kiệt chỉ nhằm vào một mình nàng.

Nói cho cùng, kiếp trước, Bùi Dực tựa như không thích nàng, chưa từng đưa món gì cho nàng, chỉ cho chút tiền tiêu vặt, cũng chưa từng lo ăn lo ở.

Hiện tại xem ra "keo kiệt" của hắn sớm đã ăn sâu bén rễ, hắn đối xử với những người khác cũng là như thế, cũng không đơn thuần chỉ là một mình nàng.

Đời này, hắn nguyện ý xuất ra một vạn lượng bạc mua trang sức cho nàng, đây có lẽ là ngoại lệ đầu tiên của hắn.

Bùi Dực ăn cơm xong mới kêu hạ nhân tới dọn dẹp chén đũa.

Thẩm Diên ăn no căng, lười biếng chảy nhớt trên ghế, giống hệt như con mèo nhỏ lười biếng.

Bùi Dực liếc nhìn nàng mới nói: "Thẩm Diên, lần sau nàng không đưọc lãng phí thức ăn nữa, một mình ta kiếm tiền nuôi sống toàn bộ nhà họ Bùi không dễ dàng gì rồi."

Thẩm Diên sờ cái bụng phập phồng, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, phu nhân nhà khác đều có thật nhiều trang sức, nếu thϊếp thân ăn cơm ngoan, người sẽ dẫn thϊếp đi mua trang sức sao?"

Vừa nghe đến mua trang sức, gương mặt tuấn tú của Bùi Dực chợt nặng nề, hắn mím môi không nói lời nào.

Hắn muốn nói, sẽ không.

Nhưng nếu nói cái kiểu này, Thẩm Diên chắc chắn cảm thấy hắn không hào phóng bằng tên đàn ông khác, cảm thấy hắn không phải một người chồng tốt.

Bùi Dực ngẫm nghĩ, nhịn đau nói rằng: "Nàng đừng lãng phí lương thực, chờ tháng sau, ta lãnh bổng lộc lại dẫn nàng đi."

"Dạ, thϊếp thân sẽ ăn cơm thật ngoan." Thẩm Diên vui vẻ đáp, nàng cảm thấy tháng sau lại có thể làm thịt Bùi Dực một trận nữa rồi.

Qua hai ngày nữa phải đi ăn tiệc rượu trăng tròn của con trai nhà họ Lưu, Bùi Dực sợ tuổi Thẩm Diên còn nhỏ, chưa thấy qua cảnh tượng lớn sẽ hoảng sợ nên phái ma ma lễ nghi chỉ đạo cho nàng hai ngày.

Hai ngày sau, Thẩm Diên mặc áo váy mới mua, mang cây trâm ngọc trai Phượng Điền, thoa son trát phấn, được người ta trang điểm xinh đẹp rồi cùng Bùi Dực đến Lưu phủ.

Lưu phủ rất náo nhiệt, vui mừng hớn hở bày mười mấy bàn tiệc rượu.

Lúc Bùi Dực và Thẩm Diên cùng xuất hiện, thiếu chút nữa mọi người đã kinh ngạc đến rớt cằm.

Dù sao nhiều năm như vậy, bất luận tham dự yến hội gì thì Bùi Dực đều một mình, bên cạnh chưa bao giờ có phụ nữ làm bạn.

Đối mặt với ánh mắt cùng với dò hỏi của mọi người, Bùi Dực đồng thanh trả lời: "Đây là di nương ta mới cưới vài ngày trước đó, tuổi nàng còn nhỏ nên sợ người lạ, ít nói, mong mọi người thông cảm."

Bùi Dực ôm lấy Thẩm Diên vào chỗ ngồi có những người đồng liêu quen thuộc, Thẩm Diên khẽ gật đầu chào hỏi mọi người.

Bùi Dực nhìn chung quanh một vòng, không có gì bất ngờ xảy ra lại thấy được nhóm đồng liêu có đôi có cặp. Nhưng lần này, hắn lại không buồn rầu vì cái này.

Hắn ngắm nhìn gương mặt nho nhỏ trắng nõn của Thẩm Diên bên cạnh, thậm chí hơi tự hào.

Bởi vì hắn phát hiện tất cả nữ quyến đang ngồi, không có một người phụ nữ nào thắng qua nhan sắc của Thẩm Diên.

Thẩm Diên chắc chắn giành được vị trí cao nhất đêm nay.

Bùi Dực cảm thấy những tủi thân mà nhiều năm qua đã chịu đựng cuối cùng hôm nay cũng rửa mối nhục xưa, hắn hiện tại cũng là người có gia thất, không hề lẻ loi nữa.

Hôm nay tâm trạng của Bùi Dực không tồi, hứng thú tới nên uống nhiều thêm mấy chén ở trong bữa tiệc.

Hắn sợ nhiều người nên không buông Thẩm Diên ra, gắp ngay chút thức ăn mà ngày thường nàng thích ăn.

Thẩm Diên không quen mọi người trên bàn cho nên cũng không nói nhiều, im lặng ăn đồ ăn.

Yến hội qua một nửa, công tử nhỏ nhà họ Lưu bắt đầu rút thăm một tuổi.

Công tử nhỏ nhà họ Lưu được người lớn đặt trên mặt đất, trên mặt đất thả chút bút, mực, giấy, nghiên, cung, sách, tiền tài nguyên bảo và các loại châu báu khác.

Mọi người xếp thành một vòng tròn, nhìn công tử nhỏ bé bò loạn trên mặt đất một hồi.

Cậu bé bò đến giữa, tay nhỏ vươn ra sờ vào quyển sách sau đó lại buông ra.

Nhóc con nhìn chằm chằm vào thỏi vàng rực rỡ, tay nhỏ duỗi ra nắm lấy thỏi vàng rồi bò đi.

Nhóc bò trên mặt đất, đột nhiên bò thẳng về phía Thẩm Diên, một bàn tay nhỏ túm chặt vạt váy của Thẩm Diên, một bàn tay nhỏ khác nâng thỏi vàng lên, trong miệng ê ê a a kêu, làm như muốn cho Thẩm Diên thỏi vàng.

Thẩm Diên sửng sốt, nàng nhìn chung quanh, thấy vợ chồng nhà họ Lưu không có ý tứ muốn ngăn cản nên do dự, nàng ngồi xổm xuống ôm cậu công tử nhỏ bé này lên.

Đứa nhỏ này sinh ra đã rất thông minh, ước chừng cảm thấy Thẩm Diên xinh đẹp nhất, lấy đồ xong là muốn đưa cho nàng.

Nó nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ, tay nhỏ giơ thỏi vàng lên đưa cho Thẩm Diên: "Cho..."

Thẩm Diên nhìn đôi mắt trong veo của đứa nhỏ này, khuôn mặt nhỏ nhắn múp míp thịt và nụ cười ngọt ngào, đột nhiên nhớ tới đứa con của nàng ở kiếp trước.

Trước khi chết, nàng nghe thấy Bùi Dực nói giữ nhỏ, đứa nhỏ kia hẳn là sống an toàn.

Nhà họ Bùi thích đứa trẻ như thế, Bùi lão phu nhân chờ mong đứa bé kia như thế, cả đời của nó hẳn là sẽ không lo cơm áo.

Kiếp trước, nàng nghe thấy Bùi Dực đưa ra lựa chọn như vậy, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.

Nhưng nếu để nàng lựa chọn, nàng cũng luyến tiếc đứa con mình mang nặng mười tháng, ngay cả thế giới cũng chưa nhìn qua đã chết đi như thế.

Tuy kiếp trước nàng oán hận Bùi Dực nhưng nàng rất biết ơn vì con mình có thể sống bình an.

Bùi Dực đứng ở bên cạnh Thẩm Diên, hắn thấy Thẩm Diên vẫn luôn nhìn chằm chằm đứa nhỏ này, nhìn đến mất hồn, cho rằng nàng rất thích trẻ con mới nói: "Nàng rất thích trẻ con sao? Chúng ta trở về nỗ lực, không lâu cũng sẽ có thôi."