Cặp mắt hạnh linh động của Thẩm Diên bỗng chốc sáng ngời, nàng hơi động lòng, chỉ do dự một lát rồi rất không có cốt khí bò dậy mặc quần áo vào.
Nàng chỉ mặc một cái yếm trước khi ngủ, mở chiếc chăn mỏng ra, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra. Khi đưa lưng về phía Bùi Dực mặc quần áo, mông nhỏ mềm mại lắc qua lắc lại khiến miệng lưỡi của người đàn ông đều khô khốc.
Trong lòng Bùi Dực hiện lên chút hình ảnh kiều diễm, hắn nghĩ sẽ tốt hơn nếu thử từ phía sau vào lần tới.
Thẩm Diên mặc quần áo xong thì tùy ý ăn diện. Tức giận của nàng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đi đến trước mặt Bùi Dực thì phồng má, buồn bực nói: "Đi thôi."
Bùi Dực liếc nhìn nàng một cái, đôi môi mềm mại kia được thoa chút son môi, phơn phớt đỏ rất là đẹp.
Lần trước hắn đã hôn qua đôi môi này, rất mềm, rất ngọt. Bây giờ nhớ lại thì có hơi xúc động.
Bùi Dực cảm thấy Thẩm Diên đang quyến rũ hắn, nếu không một cô gái hiền huệ đoan trang, vì sao lúc đang nói chuyện phải cố ý chu miệng lên.
Hắn hơi nhíu mày, bàn tay to giơ lên đè lên đôi môi đỏ của Thẩm Diên, lạnh lùng nói: "Đừng chu môi, ra ngoài phải chú ý đến dáng vẻ của nàng."
Thẩm Diên ngạc nhiên nhìn Bùi Dực, chẳng qua bởi vì tức giận mà nàng cố ý bĩu môi, này có liên quan gì đến dáng vẻ đâu.
Lòng bàn tay to vẫn đang ấn lên môi Thẩm Diên, trôi đi lớp son nàng vừa thoa. Thẩm Diên tức muốn há miệng cắn lên trên tay hắn, nhưng nàng sợ số bạc nhận được sẽ bay đi mất.
Nàng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng đẩy bàn tay to lớn kia của hắn ra, cong khóe môi lên, tươi cười như hoa: "Thϊếp thân lắng nghe, tướng gia chúng ta đi thôi."
Thẩm Diên nói nhẹ nhàng, trong lòng lại thầm mang ý xấu. Hắn hung dữ với nàng thì đợi lát nữa nàng sẽ cho hắn đẹp mặt
Bùi Dực rút tay về, trong lòng bàn tay có ấn dấu môi của Thẩm Diên, phía trên còn sót lại chút hơi ấm. Hắn khép bàn tay lại, không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng cùng Thẩm Diên ra khỏi phủ.
Lúc này qua non nửa giờ Mùi ( 13 đến 15 giờ), người trên đường cũng không tính là nhiều.
Thẩm Diên yên lặng đi theo sau Bùi Dực, nàng nhìn con đường dưới chân cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thật ra Bùi Dực sợ chân nàng ngắn không theo kịp nên ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
Hai người đi được một lát thì đột nhiên có người kêu một tiếng: "Bùi thừa tướng, thật trùng hợp, đây là muốn đi đâu?"
Thẩm Diên nghe thấy tiếng thì ngước mắt lên, thấy phía trước có một người đàn ông đang đứng, tướng mạo thường thường, bên cạnh hắn ta còn có một người phụ nữ đang mang thai.
Tình cảnh này, nhìn sao cũng thấy quen thuộc thế kia?
Thẩm Diên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, thấy chuỗi hạt, hoa tai và vòng tay trên người nàng ta vẫn chưa rơi ra thì lập tức nhớ tới, đây là Liễu đại nhân mà kiếp trước lúc nàng và Bùi Dực ra phủ giải sầu gặp được.
"Thật trùng hợp, Liễu đại nhân." Bùi Dực chỉ vào cửa hàng trang sức phía trước mới nói: "Đi mua vài thứ."
Liễu đại nhân nhìn chằm chằm Thẩm Diên, rất có hứng thú hỏi: "Người đẹp bên cạnh Bùi thừa tướng rõ ràng là dấu hiệu chuyện tốt đấn gần hả tướng gia?"
Tình huống giống hệt, cùng một câu hỏi, Thẩm Diên cắn môi dưới, nàng không muốn lại thừa nhận nhục nhã một lần nữa. Bùi Dực còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã xoay người chạy.
Nàng nghĩ, cho dù đợi lát nữa về phủ, Bùi Dực muốn đánh nàng mắng nàng, trừng phạt nàng, nàng cũng phải chạy.
Bùi Dực với tay ra sau muốn ôm lấy Thẩm Diên đến trước mặt, không nghĩ tới lại sờ vào khoảng không.
Hắn quay đầu nhìn lại mới trông thấy Thẩm Diên đã đi xa vài bước.
Bùi Dực nhíu mày, xoay người đuổi theo, hắn túm chặt cổ tay của Thẩm Diên thủ, nhỏ giọng trách mắng: "Nàng chạy cái gì? Một chút phép tắc cũng không có."
Thẩm Diên rũ mắt xuống, nàng cắn môi dưới, nói với giọng tủi thân: "Thϊếp chỉ là một nô tỳ, sợ làm mất mặt tướng gia, chi bằng không đi theo."
Bùi Dực nâng gương mặt nhỏ của Thẩm Diên lên, thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, biết nàng khổ sở, lại không đành lòng trách cứ nàng.
Hắn cảm thấy nhất định là có người ở trước mặt Thẩm Diên dùng thân phận nô tỳ nhục nhã nàng cho nên bây giờ nàng mới có thể tự ti như thế.
Nói thế nào thì Thẩm Diên cũng là người phụ nữ của hắn, Bùi Dực nghĩ, phụ nữ của mình há có thể để người khác bắt nạt chứ, vậy không phải không để hắn vào mắt sao?
Hắn an ủi: "Thẩm Diên, nàng đã không phải là nô tỳ, nàng là di nương của Bùi Dực ta, ở Bùi phủ, ngoại trừ ta và bà nội ra đều sẽ do nàng định đoạt, ai dám ức hϊếp nàng thì nói với ta, ta cho hắn mấy bạt tát."
Thẩm Diên ai oán nhìn Bùi Dực, thật ra nàng rất muốn nói: "Bùi đại nhân, ngài có thể tự cho mình một bạt tai không?"