Chương 110

Bùi Dực nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh của Thẩm Diên. Hắn bưng lấy hai má nàng, để nàng nhìn bản thân với giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Diên Diên, nhìn ta, phải nhớ kỹ dáng vẻ của phu quân.”

Hắn nói rồi tiếp tục nhấn eo xuống, qυყ đầυ siêu to căng thịt mềm chật hẹp ra, tiến vào trong từng tấc một.

Càng đến chỗ sâu bên trong, nụ hoa càng chật hẹp, viên qυყ đầυ tròn trịa bị kẹp sung huyết tím. Bụng dưới của Bùi Dực căng chặt, chỉ cảm thấy vừa đau vừa sướиɠ. Hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, cũng không dừng lại động tác ra ra vào vào.

Hắn cong eo tiếp tục đi xuống, củ khoai to càng cắm càng sâu, cô bé nho nhỏ bị mở ra lớn mấy lần. Thịt mềm nơi miệng huyệt căng chặt đến trắng bệch tựa như muốn vỡ ra.

Thẩm Diên nhíu mày, cắn môi dưới rêи ɾỉ: “Ơ… Phu quân, thật căng, đừng vào được… Hức…”

Bùi Dực thở nặng nhọc, rũ mắt nhìn nơi hai người giao hợp. Hắn còn có nửa cây súng loã lồ bên ngoài, gân xanh nhô ra đặc biệt dữ tợn, kêu gào muốn cắm vào bên trong.

Hắn thở dài, đè nén xúc động trong thân thể muốn đấu đá lung tung, cuối cùng là lui ra sau rút hàng họ ra ngoài.

Hắn lâu lắm không làm việc này, thứ bên dưới hưng phấn thật sự, căng vừa thô vừa dài, cứng như sắt nóng, còn thỉnh thoảng run rẩy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp.

Vật này của hắn vốn thô to hơn đàn ông tầm thường. Tuổi Thẩm Diên còn nhỏ, nhụy hoa lại chặt chẽ nhỏ hẹp. Nguyên cây cắm vào, khó tránh khỏi nàng hơi ăn không tiêu.

Bùi Dực lo lắng cho cơ thể của Thẩm Diên nên rút gậy th*t ra đến cửa hang, lại cong eo chậm rãi đẩy mạnh. Khi cắm vào hơn phân nửa thanh, hắn nhún phần hông, nhẹ nhàng đưa đẩy lên.

Đoá hoa của Thẩm Diên vừa ướt vừa chặt, mỗi lần xuyên vào trong thì tầng tầng lớp lớp thịt mềm sẽ tụ hợp lên cắn chặt hắn ngăn cản hắn tiến vào.

Bùi Dực bị mật huyệt chật chội xoắn khiến mồ hôi nóng ròng ròng, bụng dưới càng thêm trướng đau. Hắn cúi đầu hôn Thẩm Diên, dịu dàng dỗ nàng: “Diên Diên, phu quân muốn vào, chịu đựng chút nhé.”

Cặp mắt của Thẩm Diên mê ly, đôi má ửng hồng, nàng thở dốc, còn chưa tiêu hóa xong lời Bùi Dực nói thì giây tiếp theo lại nhíu mày kêu lên.

“A a… Phu quân… Ư… Đến trong cùng, đừng đẩy… Hu hu…”

Bùi Dực vừa rồi ấn vòng eo nhỏ của Thẩm Diên, nhấp phần hông, đột nhiên đẩy về phía trước. Hàng họ thô dài căng ra tầng tầng nếp gấp thịt, phụt một tiếng, trực tiếp cắm xuống chót.

Hai quả trứng nặng trĩu dùng sức đánh tới bắp đùi trắng nõn của nàng, súng ống thô dài nhét đầy mật huyệt, không chừa lại một khe hở.

“Ư… Ưm… Phu quân… Đi ra ngoài… A…” Cả người Thẩm Diên bị nện run rẩy, miệng cổ tử ©υиɠ mẫn cảm bị qυყ đầυ lớn xuyên tới nhức mỏi. Nàng đá loạn xạ, lắc mông, muốn nhổ vật nam tính của hắn ra.

Quá sâu, vừa thô vừa dài, nong nóng cưng cứng, nàng cảm thấy phía dưới của bản thân sắp bị nóng chảy.

“Diên Diên, nàng thật chặt, cắn thật là thoải mái.” Bùi Dực ôm chặt Thẩm Diên, nằm ở trên người nàng, hưởng thụ cảm giác nguyên cây gậy th*t bị thịt non mềm mại ướŧ áŧ xoắn chặt lấy.

Đường đi chật hẹp bao vây lấy hắn tứ phía, thớ thịt mềm co rụt lại mấp máy, dùng sức hút cắn mạch máu và gân xanh trên vật nam tính, sảng khoái khiến da đầu hắn tê dại, thiếu chút nữa lại muốn tước vũ khí đầu hàng.

Bùi Dực áp xuống xúc động muốn xuất tinh trong thân thể, bắt đầu động tác đóng cọc. Chú rồng thô dài lần lượt đưa vào trong, nhiều lần đều xuyên đến gốc rể, đến tận cùng rồi rút ra.

Tốc độ thọc vào rút ra của hắn rất nhanh, củ khoai màu đỏ tím ra ra vào vào ở mật huyệt đỏ bừng ướŧ áŧ. Nhuỵ hoa đỏ bừng bị lôi kéo ra bên ngoài, như ẩn như hiện, mang ra từng luồng da^ʍ thuỷ dính nhớp trogn suốt, vang lên tiếng òm ọp òm ọp.

Hắn xuyên qua vừa nhanh vừa mãnh liệt, cửa hang nhỏ hẹp run rẩy do bị đỉnh qυყ đầυ đâm tới, đường đi chật hẹp co rút co rút lại, phun ra một dòng nước ấm tưới lên trên mã mắt của hắn.

“A a… Phu quân, từ bỏ…” Mỗi lần hắn dùng một chút lực xỏ nguyên cây gậy th*t vào trong, Thẩm Diên lại chịu không nổi ngâm nga kêu ra tiếng.

Tay nhỏ túm chặt đệm chăn dưới thân, cố hết sức nuốt vật nam tính thật lớn của hắn, thừa nhận hắn một lần lại một lần nữa dũng mãnh va chạm.

“Ừm… Nhanh… Diên Diên, nhịn một chút…” Bùi Dực dồn dập thở hổn hển, giọng nói trầm thấp khàn khàn lại gợi cảm, mồ hôi nóng hổi chảy xuống đường cong của quai hàm căng cứng, nhiễu lên trên bầu ngực trắng nõn của Thẩm Diên.

Hắn nâng bờ mông vểnh của Thẩm Diên lên, có thể rõ ràng nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai nối liền ở một chỗ.

Cặp mắt của Bùi Dực màu đỏ tươi, du͙© vọиɠ tăng vọt, hắn nhún phần hông tựa như máy đóng cọc, tấn công mạnh mẽ, nhanh chóng đưa đẩy, gậy th*t thô dài nhiều lần cắm tới đáy.

Quả trứng nặng trĩu không ngừng đánh lên mông Thẩm Diên, tiếng đánh bạch bạch bạch không dứt bên tai.

“A a a… Phu quân… Quá nhanh… Huhu…” Thẩm Diên ôm chặt bả vai của hắn, dồn dập thét chói tai, mười ngón tay trắng nõn vẽ ra từng vệt đỏ ở phần lưng của hắn.

Bùi Dực nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục phát rồi ôm chặt cơ thể bé xinh của Thẩm Diên. gậy th*t thẳng tắp cắm tới đáy, run rẩy, phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rót đầy tử ©υиɠ của nàng.