Chương 6: Gửi thư

Bàn tay cầm cái gáo hồ lô của Hà Kiều khựng lại: “Ngươi khinh bạc Cố tiên quân á? Sao ta lại cảm thấy tên ngốc nhà ngươi đang lừa ta nhỉ?”

Lâm Tín lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám không dám. Quả thực là như vậy. Vừa rồi ta đã chân thành tạ tội với Cố tiên quân, Cố tiên quân cũng tha thứ cho sự lỗ mãng của ta, ngươi không cần lo lắng.”

Hà Kiều nhíu mày: “Vậy thì tiếp theo ngươi phải tự phạt mình một ly?”

Lâm Tín suy nghĩ một chút, nâng chén rượu lên uống: “Nếu Cố tiên quân cho phép.”

“Vậy sao Cố tiên quân cũng giống ngươi vậy?”

“Không phải là ta đã khinh bạc Cố tiên quân sao? Là khinh bạc, khinh bạc một cách hung hăng.”

“Ồ.” Hà Kiều kéo dài giọng: “Vậy ngươi…”

Lâm Tín che mặt, thấp giọng nói: “Đừng hỏi, chính là ta khinh bạc Cố tiên quân.”

Hà Kiều còn muốn hỏi thêm chi tiết, lại định mở miệng.

Lúc đó Lâm Tín và Cố Uyên đang ngồi bên đống lửa, mặt đối mặt với nhau.

Cố Uyên giơ một tay ôm lấy eo của y, một tay đỡ ở phía sau gáy y, ấn y vào trong ngực hắn, nói với Hà Kiều: “Đừng hỏi nữa, y xấu hổ.”

Hà Kiều ngay cả nước cũng không thèm uống, đặt hồ lô xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Cố Uyên vỗ lên lưng Lâm Tín: “Hắn đi rồi.”

Hắn còn đưa cho y nửa con thỏ nướng có dán bùa Ẩn thân: “Ngươi ăn đi.”

“Cảm ơn.”

Lâm Tín cúi đầu gặm thịt thỏ, cảm thấy thịt thỏ trong tay không biết tại sao không còn thơm nữa?

Y cụp mắt xuống: “Mấy lời vô nghĩa đó là ta nói bậy nói bạ, Cố tiên quân đừng để bụng.”

“Được.”

Quả thực Lâm Tín cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng. Một vị Tiên quân đứng đắn đoan chính như vậy, mới quen biết y được mấy ngày mà đã thấy đủ mọi cảnh tượng hỗn loạn, nghe đủ mọi lời nói lộn xộn bậy bạ.

Sau khi gặm hết con thỏ, y ném đống xương thỏ ở chỗ xa xa, hủy thi diệt tích.

Rất nhanh đã đến giờ Tý.

Ở sân sau nhà Hà Kiều có trồng một cây Hải Đường. Cây Hải Đường này tính nết dở dở ương ương, chuyên lựa ban đêm để nở hoa.

“Này, huynh đệ, sao ngươi càng lớn lên lại càng đỏ hơn nhỉ?”

“Đó là bởi vì ta lớn lên nên cao hơn…”

“Ờ, ta biết rồi, bởi vì ngươi cao lớn, cho nên ngươi phơi nắng càng nhiều, mới càng đỏ.”

“Không không không, ta nói là, ta cao lên, đối diện với ống khói của nhà bếp nên bị hun chín. Ngươi đã từng ăn thịt xông khói chưa?”

Mỗi tay Lâm Tín cầm một đóa Hải Đường, đang nhàm chán sắm vai nhân vật diễn tấu nói.

Y đặt hai đóa Hải Đường vào một tay, giơ tay ngắt thêm một đoá khác.

“Còn vị huynh đệ này, ngươi cũng là vì cao lớn nên mới đỏ sao?”

“Ta không phải, ta chỉ là một cái lông chim yếu đuối bất lực màu đỏ không thể ăn được.”

Cố Uyên bất đắc dĩ mà nhìn y tự mình sắm hai nhân vật biểu diễn tấu nói, sau đó lại biến thành ba nhân vật diễn tấu nói, rồi một nhóm nhân vật diễn tấu nói, chỉ cảm thấy y ngốc nghếch, ngốc đến không chịu được.

“Răng rắc” một tiếng, nhánh cây còn cả hoa Hải Đường bị tuyết đè nặng sập xuống, rơi xuống chân Lâm Tín.

Thế là từ lúc này, ngay cả bụi đất dưới chân y cũng trở nên đáng yêu.

………….

Sáng sớm trận tuyết lớn ở Thiên Sơn đã ngừng rơi, mấy con hồng hạc giao báo xoay quanh một vòng trên nóc nhà, ném tờ báo vào cửa sổ đang mở.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi rơi một chiếc lông chim nhỏ trên người hồng hạc, rơi đáp xuống cây hoa Hải Đường.

Hà Kiều dậy sớm, đẩy xe đi lên chợ quỷ bán đậu nành. Trên tấm biển có ghi tám chữ to tướng: “TỐT HƠN VÀNG NGỌC, NGỌT HƠN TÌNH YÊU.”

Lâm Tín và Cố Uyên muốn trở về, Lâm Tín nhờ bằng hữu Giang Nguyệt Lang của mình giúp y trực hai ngày, còn phải trở về để đưa Tuyết Liên cho “Cá đực”, vì vậy Cố Uyên tất nhiên muốn đi cùng.

Trước khi đi, Lâm Tín vẽ cho Hà Kiều ba lá bùa Truyền Âm, dặn đi dặn lại: “Nếu tên Tần Thương kia lại đến bắt nạt ngươi, nhớ phải tìm ta.”

Hà Kiều ôm bùa Truyền Âm trong ngực, hỏi: “Ngươi có muốn đưa cây quạt cho ta không, ta giúp ngươi mang nó đến chợ quỷ tìm thợ thủ công xem có thể sửa được không?”

Trước đó Lâm Tín đã ném cây quạt ra, quạt chia thành chín thanh xương quạt, đóng cứng ở trên tường nên không khép lại được nữa.

Theo lời của Lâm Tín nói thì “Tu vi ngày càng tăng lên của Lâm Tín sinh ra mâu thuẫn với cây quạt xếp lạc hậu”.

“Vốn cũng không phải là loại Tiên khí gì đứng đắn, là món đồ trước kia ta ở Nhân gian dùng để đóng giả cậu ấm phong lưu, ta mang về tự sửa cũng được.”

Hà Kiều đáp lời, lại nhét thêm cho y rất nhiều thuốc viên hiếm lạ cổ quái.

Sau đó tạm biệt ở đây.

Tuyết lớn tạm ngừng rơi, trên nền tuyết có rất nhiều động vật nhỏ chạy ra kiếm ăn, đôi mắt Lâm Tín sắc bén, tùy tay một cái bắt được một con thỏ.

Con thỏ đá chân trên không, Lâm Tín mím môi, sau đó ôm con thỏ vào lòng vuốt ve bộ lông của nó.

Trên đường trở về, Cố Uyên cưỡi mây, Lâm Tín đứng ở bên cạnh hắn chơi đùa với thỏ.

Sau đó, Hằng Nga cũng ôm trên tay một con thỏ trắng cưỡi mây bay, thắt lưng phiêu lãng, đi ngang qua hai người bọn họ.

Lâm Tín mím môi: “Quả thực là, thỏ với thỏ số mệnh không giống nhau mà.”

Cố Uyên quay đầu nhìn lại, lúc đó Lâm Tín đang vuốt lông thỏ, không ngờ con thỏ này lại đang trong giai đoạn rụng lông. Lâm Tín vuốt ra một tay đầy lông thỏ, xém chút đã vuốt trọc con thỏ.

Cố Uyên làm như lơ đãng hỏi: “Ngươi đối với mỗi bằng hữu dường như đều rất thân thiết nhỉ?”

“Chắc chắn là vậy rồi.” Lâm Tín đảo mắt, cụng vào khuỷu tay của hắn: “Đương nhiên hiện giờ chúng ta cũng là bằng hữu.”

“Thật ra, có một chuyện…” Không biết có phải có người giả danh “Cá đực” để đưa ra yêu cầu với ngươi hay không, thật ra ta mới là con “Cá đực” kia.

Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì bọn họ đã đến trước cửa Thiên môn của Tiên giới lúc nào không hay, cách khá xa, Lâm Tín nhìn thoáng qua, thấy trước Thiên môn có ba người đang đứng.

Trong đó có một Tiên quân áo đỏ, là bằng hữu tốt của y, Giang Nguyệt Lang; một Tiên quân mặc một bộ đồ đen, trên vai cõng tinh quang rực rỡ, là bằng hữu tốt kiêm cấp trên của y, Dạ Du Quân; còn một lão thần tiên tóc bạc, là…

Lâm Tín nhét con thỏ cho Cố Uyên: “Huynh đệ, giúp ta ôm một chút. Ta tìm người trực thay, hình như đã bị ông chủ phát hiện rồi.”

Lâm Tín dán một lá bùa Ẩn Thân lên người hắn, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi cứ đứng đây đừng nhúc nhích, lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

Cố Uyên ôm con thỏ, cứng đờ người, gật đầu.

“Tạm vậy trước đã.”

Cố Uyên nhìn Lâm Tín “hy sinh khẳng khái”, cúi đầu phát hiện ngón tay của mình bị thỏ gặm cắn. Lâm Tín, ngươi khoang hẳn đi, nó cắn ta.

Lâm Tín nhấc chân, chầm chậm đi về phía trước, Giang Nguyệt Lang và Dạ Du Quân nhìn thấy y trước, cả hai cùng nhau lắc đầu, làm động tác im lặng.

Vì thế Lâm Tín cúi đầu, dùng sức xoa xoa đôi mắt.

Lão thần tiên tóc bạc cũng không phải là vị Tiên quân nào ở Tiên giới, ông là quan chấp hành được Thần giới phái tới thường trú tại Tiên giới. Đạo hào là Nam Hoa, được nhóm Tiên quân kính trọng gọi một tiếng “Nam Hoa lão quân”.

Nam Hoa lão quân vốn đứng trước mặt Giang Nguyệt Lang và Dạ Du Quân, nhìn thấy bọn họ làm mặt quỷ ở phía sau thì biết ngay là Lâm Tín đã trở lại.

Ông quay đầu, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Tín, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào Tín Tín? Xoa có đỏ chưa? Có nước mắt chưa?”

Lâm Tín vẫn chuyên tâm dụi mắt: “Ngài chờ một lát nha, còn chút nữa.”

“Chỗ lão phu có nước ớt cay, còn có mù tạc nhập khẩu từ Đông Doanh, ngươi muốn cái nào?”

“Vô cùng cảm kích, nếu được ta hy vọng có thể lấy mỗi thứ một ít…”

Lâm Tín ngước mắt lên, bị lão thần tiên dọa cho hai chân mềm nhũn.

Nam Hoa lão quân dùng lực vừa phải mà tát lên vai Lâm Tín hai cái, tức giận đến mức râu cũng rung lên: “Làm cái gì? Làm cái gì hả? Ta so với yêu ma bên ngoài còn đáng sợ hơn sao? Lại chạy tới chỗ nào chơi bời rồi?”

“Thiên Sơn.”

“Thiên Sơn. Thiên Sơn chơi có vui không? Có vui hơn Tây Sơn không?”

Lâm Tín ở trong đầu vẽ ra một sơ đồ, nếu y nói “chơi vui”, lão quân sẽ nói: “Chơi vui, chơi vui sao lại về rồi? Sao không ở đó luôn đi?”

Nếu y nói “chơi không vui”, lão quân sẽ nói: “Chơi không vui. Chơi không vui thì lại chạy tới đó làm gì?”

Cho nên y nói: “Cũng được.”

Lão quân sửng sốt, sau đó nói: “Có gì thú vị hả?”

Lâm Tín lại vẽ ra một sơ đồ khác, nếu y nói: “Thỏ nướng ở Thiên Sơn ăn rất ngon”, Lão quân sẽ nói: “Thỏ? Thỏ có gì mà ngon? Lục căn không thanh tịnh, thèm ăn không ngừng, ngươi làm sao có thể thành tiên thành thần?”

Nhưng nếu y nói: “Y đến gặp bằng hữu ở Thiên Sơn”, Lão quân sẽ nói: “Bằng hữu? Nếu ngươi rảnh rỗi như vậy thì sao không đến thăm lão bằng hữu là ta đây?”

Cho nên Lâm Tín lấy ra một lọ thuốc viên: “Mấy ngày trước nghe nói Lão quân ho hai tiếng, cao Sơn Trà của Thiên Sơn, do Hà thỏ tinh sản xuất, có tem chống hàng giả. Lão nhân ngài tuy là thần tiên nhưng cũng cần nên chú ý sức khỏe, ta ở nhân giới được mấy ngày rồi, cao Sơn Trà này thực sự rất ngọt. Nhưng chỉ vì đường sá xa xôi nên mất một khoảng thời gian.”

Lão quân đang định nói chuyện thì Lâm Tín đã tiêu sái phất tay: “Không cần cảm ơn ta, ta không vất vả gì đâu, ai bảo ta là bằng hữu với lão nhân ngài? Ai bảo chúng ta đều muốn cùng nhau xây dựng một Tiên giới kính già yêu trẻ chứ?”

Lão quân nhận lấy cao Sơn Trà, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó mỉm cười cất vào trong ngực áo: “Đừng có dẻo mồm dẻo miệng, ngươi là phạm nhân, nên biết quy củ đi, trở về cùng lão phu viết kiểm điểm.”

“Hầy.”

Lão quân xua tay với Giang Nguyệt Lang và Dạ Du Quân: “Hai tòng phạm, trở về suy nghĩ lại đi.”

Lâm Tín cũng lén lút vẫy tay với Cố Uyên, bảo hắn đi về trước.

Lâm Tín bị Lão quân mang về viết bản kiểm điểm, dọc đường đi gặp được nhóm tiên hữu của y, ai nấy cũng sôi nổi chào hỏi.

Lão quân mỉm cười nhìn y: “Nhân duyên vẫn khá tốt nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, ta chính là——” Lâm Tín thuận tay lấy cái quạt xếp ở bên hông, soạt một tiếng mở ra: “Bạn của Lục…”

Y quên mất cây quạt của mình bị hư, xương quạt rơi lả tả.

Lão quân vừa nhìn thấy đã biết chuyện, hỏi: “Đi ra ngoài đánh nhau với người ta à?”

“……Ờm.”

Lão quân cảm thấy xấu hổ thay y: “Ngay cả pháp khí cũng đánh cho hư luôn. Thật đáng xấu hổ.”

“Nhưng đối phương bị ta dọa cho chấn kinh, căn bản là không có sức đánh trả.”

“Đẹp mặt ngươi lắm.” Lão quân cười hỏi: “Có bị thương không?”

“Không…… Có!” Lâm Tín giơ tay phải lên: “Tay phải bị thương, viết chữ không được rồi.”

“Không thành vấn đề, chữ của ngươi viết dùng tay hay dùng chân đều như nhau cả.”

“Hầy, lời này đã bóc mở vết thương của ta rồi. Trước kia ta là người mù kia mà, người mù thì làm sao mà luyện chữ được?”

Vì thế buổi tối hôm đó, Lão quân sai một tiểu đạo đồng đi giúp Lâm Tín thắp Tinh Đăng, còn Lâm Tín thì bị Lão quân giữ lại viết kiểm điểm.

Tinh Đăng chiếu sáng rực rỡ, y ngồi bên cửa sổ của một căn gác mái nhỏ, mượn một con hồng loan chuyên đưa thư tình của Giang Nguyệt Lang để truyền tin cho Cố Uyên.

Dưới gốc cây dâu tằm núi Tây Sơn, Cố Uyên cầm tờ giấy Lâm Tín gửi, đọc chậm từng chữ một.

Y nói: “Con thỏ ngươi cứ giữ ở đó, nhịn không được thì có thể ăn trước. Nếu có thể, hy vọng ngươi chờ ta cùng nhau ăn. Cố tiên quân, cầu xin ngươi.”

Trên tờ giấy có vết nước trà do Lâm Tín vô tình làm đổ.

Nhưng Cố Uyên lại cúi đầu nhìn xuống con thỏ dưới chân, thầm nghĩ Lâm Tín vì con thỏ này mà chảy nhiều nước miếng như vậy, thôi thì giữ lại cho y đi.

Nhưng mà——

Lâm Tín, con thỏ này nó lại cắn ta.

………………………

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Uyên nghĩ———

Tín Tín: Cố tiên quân, cầu xin ngươi QAQ

Tín Tín tự nghĩ———

Cố tiên quân, cầu xin ngươi giữ con thỏ lại cùng ăn với ta (Khoé miệng chảy xuống hai hàng lệ không biết cố gắng)