Chương 23: Hân hạnh được gặp

Lâm Tín nói với Tần Thương: “Nếu ngươi vẫn thích Hà Kiều, và vì để chúng ta không bởi vì chuyện này mà bị Ma giới làm cho trở tay không kịp thì ta khuyên ngươi nên thành thật.”

Tần Thương khàn giọng nói: “Ngươi ngược lại không ngốc.”

Lâm Tín vẫn ngồi với dáng vẻ ông trùm, tiêu sái phất tay: “Thường thôi thường thôi, đứng thứ ba Lục giới.”

“Một tên Tiên quân tiểu thịt tươi là ngươi…”

Tần Thương còn chưa nói xong, hắn đã cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ từ phía đối diện truyền đến, bá đạo ngang ngược, so với mấy lá bùa đang áp chế hắn còn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần.

Luồng uy áp này chỉ nhằm vào mỗi mình hắn, Lâm Tín hoàn toàn không phát giác, chỉ nói: “Ngươi nói một chút xem, ta chỉ muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.”

Tần Thương suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Ma giáo tranh đấu nội bộ gần trăm năm, chia làm hai phe. Một phe là bộ sậu của Ma Tôn đời trước, một phe còn lại, là đương nhiệm Ma Tôn Phù Quy mà ngươi vừa nhắc tới.”

“Cái này ta biết.” Lâm Tín nhớ lại, y thực ra cũng không để ý mấy đến chuyện này: “Đương nhiệm Ma Tôn Phù Quy thực ra là tả hộ pháp của tiền nhiệm Ma Tôn, sau đó gϊếŧ chủ soán vị, ngươi đứng về phe nào?”

“Cha ta vốn là ban bệ cũ của Tôn Thượng, chết ở trong tay Phù Quy. Trước khi ông ấy chết đã bảo ta dẫn theo tâm phúc đi đến Thiên Sơn nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngươi đoán đúng, ta ở Thiên Sơn vốn không phải vì thu tiền thuê đất.”

Lâm Tín hỏi: “Vậy thì Ma Tôn tiền nhiệm đã chết, các ngươi lại kéo Phù Quy xuống, là muốn để ai làm Ma Tôn?”

“Tôn Thượng có một đứa con lưu lạc ở Yêu giới, được Hồ Vương tiền nhiệm nhận nuôi, sau đó lại không biết tung tích. Người của hai bên đều đang tìm hắn. Mấy ngày trước tiểu Tôn Thượng có đến tìm ta, lại không ngờ bên cạnh còn có gian tế, mọi chuyện bị bại lộ, dẫn tới Phù Quy tự mình động thủ——ngươi gặp con hắc hổ kia, không phải là thân thích ở xa của hắn, mà hắn chính là hắn. Ta yểm trợ tiểu Tôn Thượng rời đi, lại không ngờ rơi vào tay bọn họ, vì thế mới rơi xuống vách núi.”

“Ra vậy.”

Lâm Tín thở dài, đứng dậy giúp hắn cởi bỏ toàn bộ bùa chú trên người: “Vì để cẩn thận, ta đã bảo họ chế trụ ngươi lại, xin lỗi.”

Tần Thương cử động tay chân một chút: “Ngươi là Tiên quân, ta là yêu ma. Ngươi có thể tin tưởng ta, lại còn cứu ta một mạng, ta thật sự rất cảm kích.”

Lâm Tín ngước mắt nhìn hắn: “Vậy kết giao bằng hữu nhé?”

Hai người bắt tay nhau, Lâm Tín kéo hắn lên khỏi băng ghế, hai người cụng vai vào nhau.

“Hân hạnh được gặp, núi vô danh tán tiên Lâm Tín.”

“Hân hạnh được gặp, Ma giới núi Trấn Vân Tần Thương.”

Lâm Tín suy nghĩ: “Thực ra ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Mời nói.”

“Ngươi thật sự thích Hà Kiều sao?”

Tần Thương trịnh trọng gật đầu.

Lâm Tín nói theo bản năng: “Hắn hung dữ và keo kiệt như vậy, thiếu ta ba mươi viên linh thạch đến giờ vẫn chưa trả, mỗi ngày hắn còn sai ngươi giúp hắn phục vụ dược liệu.”

“Tiên quân tiểu thịt tươi, xin hãy chú ý lời nói của mình.”

Lâm Tín khoanh tay, ngồi lại bên cạnh Cố Uyên: “Vậy ngươi cảm thấy Hà Kiều có thích ngươi không?”

Tần Thương có chút cô đơn: “Chắc là không thích, ta phải giả vờ bị thương mất trí nhớ mới có thể ở lại bên cạnh hắn.”

“Cũng không phải.” Lâm Tín xua tay: “Theo ta đoán, hắn hẳn là cũng thích ngươi.”

“Xin chỉ giáo?”

“Ngươi ngã xuống vách núi kia, có thể chính xác mà lăn vào nhà Hà Kiều sao?” Lâm Tín nói: “Lúc ta rời đi, ta có dán trên nhà hắn một lá bùa, ngươi không thể vào được. Ngươi đã vào không được, thì ai có thể bất chấp giá lạnh, đào một con sói xám ra khỏi tuyết, còn phải tránh đi Ma giới theo dõi điều tra mà đưa ngươi về? Hà Kiều không phải là một người ưa đối đầu công kích, lại vì ngươi mà liều mình mạo hiểm, cái này quả thực cảm động khắp Lục giới luôn mà.”

“Vậy…”

“Còn chần chừ gì nữa? Nếu thích thì cứ theo đuổi hắn đi.” Lâm Tín thuận tay kéo Cố Uyên đang ngồi bên cạnh vào lòng: “Một tay ôm bả vai, một tay giữ lấy eo, nhéo cằm, thâm tình chân thành nhìn chăm chú. Nếu sắc mặt hắn đỏ bừng mà tránh đi ánh mắt của ngươi, ngươi lập tức cho hắn một cái hôn nồng nhiệt sấm rền gió cuốn.”

Tần Thương như thể được khai sáng: “Ta hiểu rồi, đa tạ.”

Lâm Tín xua tay: “Hiểu được là rốt rồi, đi đi.”

Tần Thương như thể một con ngốc vừa cười vừa chạy ra ngoài, chắc là đi tìm Hà Kiều.

Nhưng lúc này, Hà Kiều hẳn là đã ngủ rồi, cho nên không có gì bất ngờ khi hắn bị Hà Kiều một chân đá bay ra ngoài sân.

Lâm Tín cảm khái: “Trên có thể phân rõ âm mưu quỷ kế, dưới có thể trị liệu vấn đề tình cảm. Tiểu tử lanh lợi như ta đây, thật đúng là quá thông minh mà.”

Y mỉm cười với Cố Uyên, liếʍ khóe miệng: “Đúng lúc đêm nay rảnh rỗi, chúng ta cũng làm một cái kết thúc đi?”

Không biết y đang nói đến cái gì.

Một tay ôm bả vai, một tay giữ chặt eo, một cái hôn nồng nhiệt mưa rền gió dữ?

“Cố tiên quân, đừng suy nghĩ lung tung.” Lâm Tín nâng mặt hắn lên, để hắn nhìn bếp lò đối diện: “Ngươi nghĩ ta đốt cái bếp đó để làm gì?”

Cố Uyên nói: “Đốt bàn ủi dọa Tần Thương.”

“Cũng không phải.” Lâm Tín lắc đầu: “Đêm nay bởi vì chuyện của hai người bọn họ mà cơm chiều cũng ăn không ngon, ta nhóm bếp lò là vì để ăn khuya. Cố tiên quân giữ cho ta mặt mũi, chúng ta cùng nhau ăn khuya.”

Y vỗ lưng Cố Uyên, thúc giục: “Đi bắt con thỏ chúng ta nuôi ở Tây Sơn về đây, đêm nay chúng ta nướng nó.”

……………….

Tác giả có lời muốn nói:

Tín Tín: Ta muốn ăn thỏ.

Cố tiên quân ghi chép trong quyển sách nhỏ [Hướng dẫn yêu đương]: Một tay ôm bả vai…