Chương 22: Thẩm vấn

Nếu một người nào đó khi còn sinh thời có thể nhìn thấy một con thỏ trắng đuổi một con sói xám chạy khắp sân thì thật sự là không phụ kiếp này.

Nhóm người Lâm Tín xếp hàng ngồi trên bậc cửa, đang chứng kiến cảnh tượng ngàn năm có một này.

Lâm Tín lấy từ trong tay áo ra một nắm hạt dưa, phân cho mỗi người một ít.

“Nào, cùng ăn chút gì đi.”

Bọn họ ăn xong hạt dưa, đến lúc cảm thấy khát nước, Hà Kiều cuối cùng không chạy được nữa, bám vào gốc cây hoa đào thở dốc. Tần Thương quay đầu lại nhìn thoáng qua, muốn tiến lên dìu hắn, lại bị hắn dùng dao phay ngăn lại.

Lâm Tín mỉm cười với lão đạo sĩ: “Vẫn còn một việc, muốn nhờ lão hỗ trợ.”

“Mời nói.”

“Tối nay ta sẽ đi tìm lão.”

Y đứng dậy, đi qua đỡ Hà Kiều: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Lột da tức giận ngươi không giận, giận đến đổ bệnh không ai chăm, cùng nhau chịu khổ hưởng lạc phúc, thần tiên hâm mộ hảo bạn lữ (1).”

(1 Trích trong châm ngôn “Đừng tức giận - 莫生气” của Trung Quốc.

Hà Kiều nắm lấy cằm của y: “Ngươi sớm đã biết rồi đúng không?”

Lâm Tín bị nhéo mặt, chu mỏ nói: “Ta đã sớm nói cho ngươi biết rồi, ngươi lại không tin ta, còn bảo ta không được khi dễ hắn.”

Hà Kiều tức đến mức dậm chân, phất tay áo bỏ đi, Tần Thương muốn đuổi theo dỗ dành nhưng lại bị nhốt ở ngoài cửa.

Lâm Tín không tiện nói nhiều, đành nói với Hà Kiều: “Tối nay ta nấu cơm, ngươi nghỉ ngơi một ngày đi.”

Cho nên hôm nay, Lâm Tín đã đạt được một thành tựu——

Ở trước mặt “Cá đực” xử lý một con cá.

Vảy cá bay tán loạn, Cố Uyên ngồi xổm trước mặt y, giúp y gỡ vảy cá dính trên má.

Lâm Tín lấy vảy cá từ tay hắn ra: “Vảy cá là nguồn gốc của mọi tội ác.”

Cố Uyên nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

“Trước kia ta bị vảy cá cắt ra một vết thương to.“ Lâm Tín vô thức che eo: “Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau.”

Đấy là lúc y đang đùa giỡn “Cá đực”, bị “Cá đực” đảo khách thành chủ, đè trên mép Thiên Trì.

Cố Uyên thử dò hỏi y: “Ngươi không thích “Cá đực” sao?”

“Không thể nói là thích hay không, khi đó ta say mèm, không nhớ rõ hắn trông thế nào nữa là.”

“Thực ra…” Cố Uyên dừng một chút. Thôi, y cũng không thích “Cá đực”, vẫn không nói ra thì hơn, nói ra lại chọc thêm phiền phức.

Âm mưu, là kẻ thù của tình yêu.



Tối hôm đó, Hà Kiều vẫn còn tức giận, cơm chỉ lùa hai miếng rồi trở về chế thuốc.

Tần Thương đuổi theo lại bị hắn ngăn lại.

Hèn mọn.

Trên bàn cơm, Lâm Tín lặng lẽ tiến đến bên cạnh lão đạo sĩ: “Ta lại có chuyện cầu lão hỗ trợ.”

Lão đạo sĩ buông chén đũa: “Tiên quân cứ nói đừng ngại.”

Lâm Tín lại nói: “Còn có chuyện muốn xin Cố tiên quân hỗ trợ.”

Đến đêm khuya, lão đạo sĩ cõng kiếm gỗ đào, tay cầm bùa chú, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Tần Thương.

“Bắt!”

Lão đạo sĩ quát một tiếng, Tần Thương trên người còn mang vết thương không phản ứng kịp, lập tức bị bùa vàng khống chế.

Sài Toàn tiến lên, đỡ hắn dậy: “Ờ thì… hai vị Tiên quân bảo chúng ta mời ngươi đi.”

Sài Toàn đỡ hắn đến phòng chứa củi.

Trên xà ngang treo một sợi dây thừng, ở giữa có một cái bếp lò đang cháy, Lâm Tín ngồi xổm bên cạnh đốt bàn ủi. Đối diện có một cái bàn dài, Cố Uyên ngồi vào đó.

Rõ ràng là một tư thế thẩm vấn.

Tần Thương không nói được gì, nghiến răng nghiến lợi.

Sài Toàn đỡ hắn ngồi xuống trên băng ghế nhỏ: “Hai vị Tiên quân, người … yêu đến rồi.”

Tần Thương càng nghiến răng ken két, ngươi mới là nhân yêu(2).

(2) Sài Toàn định nói là người đến rồi, sực nhớ ra Tần Thương không phải người mà là yêu, thành ra câu nói bị ngắc ngứ thành “nhân…yêu”. Trong tiếng Trung, “nhân yêu” là tiếng lóng mang tính mỉa mai nghĩa là “người chuyển giới”, nên Tần Thương mới chửi.

Lâm Tín cười nói: “Đa tạ các ngươi, đi về ngủ trước đi.”

Hai thầy trò cùng lên tiếng, sau đó lui ra ngoài.

Sau khi cửa phòng chứa đóng lại, Lâm Tín ngồi xổm xuống trước mặt Tần Thương: “Từ khi ra khỏi núi Thiên Sơn, ta vẫn luôn có hai việc muốn hỏi ngươi, ban đầu ngươi mất trí nhớ nên không cách nào hỏi được. Hôm nay ngươi đã khỏe lại nên muốn hỏi ngươi một chút. Dán bùa cho ngươi là vì sợ ngươi trở mặt không nhận, nên mới ra hạ sách này, đắc tội rồi.”

Thực ra y và Tần Thương không giao thiệp gì với nhau, đối với đối phương cũng không cần khách sáo.

Lúc này, trên người Tần Thương phủ kín bùa vàng, không thể cử động hay nói gì, đôi mắt sói hung hăng trừng lớn.

Lâm Tín không hề sợ hãi, quay đầu kéo sợi dây thừng đang treo trên xà nhà.

“Không sợ cái này.”

Thấy hắn vẫn là dáng vẻ kia, Lâm Tín liền giơ lên bàn ủi bị đốt đỏ rực.

Vẫn là như thế: “Cũng không sợ cái này.”

Lâm Tín buông bàn ủi xuống, lùi lại hai bước, đặt tay lên vai Cố Uyên, dựa vào người hắn: “Người này, người này tu vi thâm hậu, ngươi có sợ không?”

Tần Thương biến sắc, Lâm Tín mỉm cười: “Ngươi yên tâm, chuyện ta hỏi không phải quá khó khăn gì với ngươi, ta chủ yếu là vì suy nghĩ cho sự an toàn của cả nhà chúng ta. Bằng hữu ở cùng nhau, điều quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn. Âm mưu, là kẻ thù của tình bạn.”

Cố Uyên nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Tín, ban ngày ngươi nói, âm mưu là kẻ thù của tình yêu.”

Lâm Tín hỏi ngược lại hắn: “Vậy ta và hắn có thể có tình yêu hay sao?”

Cố Uyên nhanh chóng đáp lại: “Không thể.”

Y ngồi xuống bên cạnh Cố Uyên, cầm lấy bát sứ trên bàn xem như búa gõ mà đập xuống: “Tần Thương, nếu ngươi đồng ý nói, thì chớp chớp mắt đi.”

Tần Thương suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt.

Lâm Tín móc ngón tay, khiến lá bùa treo trên cổ hắn thổi bay: “Bây giờ có thể nói chuyện được rồi.”

Tần Thương khàn giọng đáp: “Ừ.”

Bài kiểm tra nghe hỏi và trả lời của thôn Chẩm Thuỷ chính thức bắt đầu, bài kiểm tra bao gồm ba câu hỏi nhỏ, mỗi câu hỏi không có bốn lựa chọn Giáp, Ất, Bính, Đinh. Người được hỏi cần phải trả lời ngay sau năm giây kết thúc câu hỏi.

Mỗi câu hỏi, chỉ đọc một lần.

Sau đây là thời gian thử giọng.

Lâm Tín hỏi: “Giá của áo sơ mi là…”

Tần Thương đáp: “Áo sơ mi là gì?”

Buổi thử giọng kết thúc, phần thi hỏi đáp chính thức bắt đầu.

Lâm Tín gõ gõ bát sứ: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Ma giới có quan hệ gì?”

“Ngươi có ý gì?”

Sau đây là miêu tả cụ thể của câu hỏi: “Khi chúng ta mang ngươi ra ngoài, gặp được một con hổ đen nhập ma. Lúc ta bắt tay với hắn, trong lòng bàn tay của hắn có một vết ấn ký màu đỏ hình ngọn lửa. Điều này chứng tỏ hắn là thân thích của Ma Tôn Phù Quy, hoặc ít nhất cũng là họ hàng xa.”

“Như vậy vấn đề đến rồi đây.”

“Hà Kiều nói ngươi vì tranh đấu của hai bên mà bị thuộc hạ đâm sau lưng, đẩy xuống sườn núi. Nhưng Thiên Sơn băng giá khắc nghiệt, ngươi chiếm núi làm vua nhiều năm như thế cũng không có ai đến tranh địa bàn. Lúc này lại có một ông lớn nhập ma tới trực tiếp tranh đoạt với ngươi, hắn có ý đồ gì với Thiên Sơn?”

“Ân mưu chiếm Thiên Sơn, vì Thiên Sơn lạnh lẽo, có thể nửa tháng không cần tắm rửa?”

Lâm Tín nhích về phía sau một chút, ghế dài không có lưng tựa, y suýt chút đã bị ngã ngửa, nhưng Cố Uyên đã đưa tay ôm lấy.

Y dựa vào tay Cố Uyên, bắt chân, dáng ngồi như một ông trùm: “Nói tiếp, nếu bọn họ đẩy ngươi xuống vách núi thì sao lại quay lại tìm ngươi khắp nơi?”

“Hiện giờ nghĩ lại, ngay từ đầu ngươi tăng giá thuê đất ở Thiên Sơn cao như vậy cũng rất khả nghi. Ngươi bức hết dám tiểu yêu ở Thiên Sơn đi rồi thì ngươi làm sao thu tiền thuê đất? Thực ra ngươi muốn bức bọn họ rời đi.”

“Mấy ngày qua ta nghĩ tới nghĩ lui, chân tướng chỉ có một, chính là ngươi có quan hệ với Ma giới.” Lâm Tín dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ta còn chưa đi tìm bằng hữu ở Ma giới để hỏi thăm. Đã là bằng hữu, ở cùng nhau cần phải thẳng thắn thành thật, cũng nên chừa lại đường lui. Đối với ngươi, còn cần phải chiếu cố tâm tư của Kiều Kiều. Ta đã suy nghĩ, vẫn là trực tiếp hỏi ngươi thì tốt hơn.”

……………..

Tác giả có lời muốn nói:

Tín Tín: Suýt đẹp trai trong ba giây rồi.

Cố tiên quân: Giữ thể diện cho Tín Tín.