Chương 21: Âm mưu

Phía bên kia, Lâm Tín có thể căn cứ vào động tác nhỏ của Tần Thương là có thể xác định được hắn đang giả vờ mất trí nhớ.

Y buông Cố Uyên ra, đá giày, đi vào nhà bếp, kéo Hà Kiều sang một bên: “Hà Kiều, ta cảm thấy là Lột da huynh đã bình phục rồi, hắn đang lừa ngươi đấy thôi.”

Hà Kiều thở dài: “Tín Tín, ngươi đừng suy đoán lung tung nữa. Ta cũng mong hắn sớm khỏi bệnh, nhưng hắn đã thành thế này rồi, ngươi không nên khi dễ hắn.”

Lâm Tín không hiểu ra sao: “Ta khi dễ hắn á? Ta khi dễ hắn khi nào?”

“Ngươi lừa hắn gọi ngươi là “ông nội” mà không phải khi dễ hắn à?”

“Đúng vậy.” Lâm Tín vội nói: “Gần đây hắn không gọi ta là “ông nội” nữa, có nghĩa là hắn đã bình phục rồi…”

Hà Kiều vỗ đầu y: “Được rồi, ngươi đừng làm loạn nữa.”

“Ơ? Hà Kiều?”

Lâm Tín buồn bực.

Y suy nghĩ một chút rồi trở ra sân, kéo ống tay áo Cố Uyên: “Đi, chúng ta ra ngoài một chuyến…” Y nhìn kỹ lại rồi chợt kêu lên: “Cố huynh, lỗ tai ngươi đỏ quá kìa.”

Nói thừa, có một Tiên quân dựa gần vào ngươi như vậy, tay của người đó ôm lấy cổ ngươi, cứ ở trước mặt ngươi lắc lư qua lại, lúc ẩn lúc hiện, là ai thì cũng không thể cầm cự được.

Y còn chẳng biết gì, Cố Uyên nghiêng đầu nhìn y, thở dài một hơi rồi đứng dậy: “Không phải ngươi muốn đi ra ngoài sao? Đi thôi.”

Lâm Tín vuốt lỗ tai của hắn, cười nói: “Thú vị ghê, mặt ngươi không đỏ nhưng lỗ tai lại đỏ ửng. Đỏ hơn rồi kìa.”

“Đừng sờ nữa.”

Sau này ngươi sẽ hối hận đấy.

Lúc này, lão đạo sĩ đang ở bên ngoài dắt chó——là dẫn Sài Toàn ra ngoài tản bộ.

Lâm Tín trước tiên trèo lên tường nhà mình nhìn một chút, sau đó kéo Cố Uyên đi tìm bọn họ.

“Đạo trưởng, ta có chuyện cần nhờ ngươi.”

Lão đạo sĩ ném một cái đĩa bay ra ngoài, Sài Toàn “ẳng” một tiếng lập tức lao theo.

Sau khi dẫn hắn rời đi, lão đạo sĩ nói: “Tiên quân, mời nói.”

“Đó là…”

Lâm Tín hướng dẫn tỉ mỉ, thế này thế nọ.

Lão đạo sĩ thẳng thừng từ chối: “Không được, bần đạo không lừa người khác.”

Lâm Tín lắc lắc ống tay áo của ông ta: “Xem như ta cầu xin lão đạo trưởng, ta dạy đạo trưởng nói hai câu, không tính là lừa người đâu mà.”



Trong phòng bếp, ấm thuốc ùng ục bốc hơi tỏa ra khói trắng. Hà Kiều ngồi trên một cái ghế đẩu, cầm quạt hương bồ quạt gió.

Tần Thương ngồi xổm bên cạnh hắn, trông như một con chó lớn.

Sắc thuốc xong, Hà Kiều xắn ống tay áo, chuẩn bị nấu cơm chiều.

Nhóm Tiên quân yêu tinh này vốn không cần ăn cơm chiều, nhưng Lâm Tín lại nói, người một nhà cần cùng nhau ngồi ăn cơm, như thế mới có cảm giác gia đình.

Về vấn đề này, Hà Kiều tỏ vẻ: “Y nói thì nhẹ nhàng lắm, cũng đâu phải y nấu cơm.”

Hà Kiều vừa mới giơ con dao phay lên đã nghe thấy tiếng quát lớn từ bên ngoài.

“Hê! Yêu tinh!”

Hà Kiều sửng sốt, cầm theo dao phay chạy ra ngoài.

Lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào ở tay phải, hai ngón tay trái kẹp lấy bùa vàng, bày ra tư thế bắt yêu.

Hà Kiều nghi hoặc hỏi: “Đạo trưởng?”

“Thực ra… thực ra bần đạo lừa các ngươi.” Lão đạo sĩ chột dạ quay mắt đi chỗ khác, giọng nói có chút lơ mơ: “Cả đời bần đạo lấy trảm yêu diệt mà làm nhiệm vụ của mình. Trú trong nhà của các ngươi chính là vì để thu phục yêu quái. Yêu tinh chính là yêu tinh, không phân biệt tốt xấu, mau mau chịu trói… đi.”

Hà Kiều vẫn có chút nghi ngờ, cho đến khi lão đạo sĩ dùng kiếm xiên lấy lá bùa trong tay, lá bùa thổi tung tro bụi trong viện, gió mạnh phần phật.

Hắn vội vàng dùng bùa Truyền Âm gửi tin cho Lâm Tín.

Lần trước Lâm Tín cho hắn ba lá bùa Truyền Âm, hắn đã dùng một lá, còn dư lại hai lá.

“Có biến, về gấp.”

Lão đạo trưởng lại nói: “Y và Cố Uyên đã về Tiên giới rồi, sẽ không về nhanh như vậy đâu.”

Hà Kiều giữ bình tĩnh, siết chặt con dao phay trong tay, cùng đối đầu với ông ta: “Ngươi không sợ hai người bọn họ trở về sẽ tính sổ với ngươi sao?”

“Trừ yêu diệt ma là chức trách của bần đạo.”

Đúng lúc Tần Thương đẩy cửa nhà bếp ra: “Kiều Kiều, sao vậy?”

Hà Kiều vội vàng nói: “Ngươi đừng qua đây!”

Tần Thương liếc nhìn lão đạo sĩ một cái, vẻ mặt đứng đắn lên. Hoàn toàn không nghe Hà Kiều nói gì, bước chân đi đến.

Hà Kiều giận dữ: “Còn không mau trở về? Lời của cha ngươi mà ngươi cũng không nghe sao?”

Tần Thương thở dài, giật lấy con dao phay của Hà Kiều rồi vứt xuống đất.

“Ngươi không biết đánh nhau, còn che ở phía trước ta làm cái gì?” Hắn giữ lấy vai Hà Kiều, ôm người vào trong ngực: “Lúc này ngươi chỉ cần trốn ở phía sau vi phu là được.”

Gò má Hà Kiều đỏ lên: “Ngươi…”

Tần Thương cuối cùng cũng bại lộ bản chất thật của mình.

Nhưng sau khi bại lộ, sự tình dường như không giống với những gì mà Lâm Tín dự tính.

Vì thế, Lâm Tín đứng ở bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở hắn: “Hà Kiều, ngươi nhìn hắn đi.”

Lão đạo sĩ trở tay thu kiếm về, chân dẫm lên bát quái, tay cầm thái cực, nói một câu “vô lượng thiên tôn”.

Lâm Tín nhắc nhở hắn: “Hà Kiều, hắn giả bộ mất trí nhớ, không lừa ngươi thì là gì nữa?”

Hà Kiều sờ tay, sau đó sờ mặt, rồi lại sờ eo, cuối cùng nhặt lấy con dao phay lên, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố cái chết của Tần Thương: “Ngươi, chết, chắc!”

Y xách theo dao phay đuổi theo sói xám khắp sân.

Cố Uyên hỏi: “Đạo trưởng không phải là sẽ không nói dối sao?”

Lâm Tín khoanh tay, nhướng mày đắc ý: “Bởi vì đạo trưởng ngay từ câu đầu đã nói “Bần đạo lừa các ngươi”. Trước đó đã thanh mình cho mình rồi, không tính là nói dối.”

Cố Uyên lại nói: “Thực ra, Tần Thương cứ như vậy mà giả vờ mất trí nhớ thực sự cũng khá tốt.”

“Ngươi vẫn chưa hiểu.” Lâm Tín vẫn đứng khoanh tay: “Âm mưu, chính là kẻ thù của tình yêu.”

………………

Tác giả có lời muốn nói: Âm mưu, là kẻ thù của tình yêu, Cố tiên quân, ngươi sờ vào bó tơ hồng mà ngươi giấu trong ngực của mình đi!