Chương 17: Chó Shiba

Về phần thôn Chẩm Thuỷ, lão đạo sĩ cứ nhất quyết không chịu buông tha cho quỷ hồn là Tống nương tử, nên Lâm Tín đã đặt cược với ông ta.

Lúc này, phu quân của Tống nương tử đang ở bên cạnh cô ta, hai người cùng ở lại miếu Tiên quân, sau khi ăn uống ngủ nghỉ xong lại quỳ trước tượng đất của Tiên quân cầu nguyện.

Lão đạo sĩ không tin Lâm Tín cho nên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài miếu Tiên quân, kiếm không bao giờ rời khỏi tay, sợ ác quỷ sẽ đả thương người.

Buổi ngày, Lâm Tín lặng lẽ đi nhìn một lúc, thấy Thẩm thiếu gia chia sẽ bữa ăn của mình cho lão đạo sĩ.

Ái chà, ăn của người ta cho sướиɠ mồm rồi lại không biết xấu hổ mà bắt nạt người ta.

Lâm Tín đứng khoanh tay dưới gốc cây đào bên ngoài miếu Tiên quân.

Thực ra nghĩ kỹ lại, lúc lão đạo sĩ kia vừa mới đến nơi này đã vớt Tiểu Tước Nhi từ dưới nước lên, cũng không nói muốn bắt yêu quái, thoạt nhìn không tệ lắm.

Có điều, Cố Uyên trở về Tiên giới một chuyến rồi nói rằng, lão đạo sĩ còn thiếu một phần công đức là có thể phi thăng thành tiên.

Cũng không biết có phải vì cái này mà ông ta mới nhìn chằm chằm Tống nương tử không chịu buông tha hay không.

Lâm Tín mãi mê suy nghĩ, định quay trở về, vừa quay đầu đã nhìn thấy một con sói hoang chạy ngang như bay.

Việt Quốc nằm ở phía nam, thôn Chẩm Thuỷ lại nằm dưới chân núi, thường xuyên có sói hoang lui tới. Chỉ là vào mùa đông, loài thú này không thường gặp lắm.

Lâm Tín quay người lại, nhìn thấy Cố Uyên đang đi về hướng bên này của y, vội nói: “Cố Uyên, giúp ta bắt con “chó cỏ” này lại với!”

“Chó cỏ” khựng lại một chút, sau đó nó quay đầu muốn chạy, nhưng lại bị Cố Uyên ở phía sau túm cổ bắt lại.

Lâm Tín tiến lên, mỉm cười xấu xa nhận lấy “chó cỏ”: “Vừa rồi sợ ngươi không dám bắt nó cho nên ta lừa ngươi là chó cỏ, thật ra đây là sói hoang.”

Cố Uyên đánh lên cái miệng đang muốn cắn người của sói hoang.

Sói hoang không nhúc nhích.

Lâm Tín nói: “Bị ngươi đánh chết rồi á?”

“Ngủ rồi.”

“Mang về giữ cửa.”

Cố Uyên nhìn y một cái rồi nói: “Con sói này đã hóa hình thành yêu, ngươi sợ nó đυ.ng phải lão đạo sĩ đó sẽ bị ông ta bắt đi, nên mới muốn mang nó về.”

Lâm Tín bị hắn nhìn thấu ý đồ nên hơi ngượng ngùng, cười nói: “Dù thế nào đi nữa thì hiện giờ ta cũng có một con “chó cỏ” để giữ nhà rồi đấy thây.”

Chúc mừng Tín Tín nhận được một món quà là một con sói hoang, còn có thể đánh nhau với con sói xám trong nhà kia nữa.

Đêm hôm đó, Lâm Tín tỉnh dậy lúc nửa đêm, đi xuống phòng bếp uống nước, mơ màng nhìn thấy một bóng người mặc áo vàng ngồi xổm trong góc ăn gà——là con gà mập mà Lâm Tín nuôi ở ngoài sân.

Y xách cái gáo đi qua: “Ngươi cũng tàn nhẫn quá đi à——”

“Chó cỏ” hóa hình không được đầy đủ, vẫn còn hai cái tai và một cái đuôi, bị y dọa sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống đất, xém chút ngồi gãy luôn cả đuôi.

Lâm Tín nói tiếp: “Bỏ thêm ít bột ớt vào, ở ngăn tủ thứ ba trong bếp.”

“Chó cỏ” dùng tay xé thịt gà, đưa cho y cái đùi còn lại.

Lâm Tín sờ vào tai nó: “Ngoan lắm, gần đây trong thôn có một lão đạo sĩ chuyên bắt yêu, chờ ông ta đi rồi lại thả ngươi về ha.”

Sói hoang chần chờ muốn nói lại thôi, Lâm Tín hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện không?”

Thành ra sói hoang kia lập tức mở miệng biểu diễn cho y một đoạn “Thanh Tĩnh Kinh”: “Đại đạo vô hình, sinh ra thiên địa…”

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi là, ngươi có tên không?”

“Sài Toàn.”

Lâm Tín bắt tay với hắn, trao đổi tên họ: “Lâm Tín.”



Rất nhanh đã đến ba ngày sau, là ngày Tống nương tử hồi môn.

Phu thê hai người Tống nương tử, lão đạo sĩ, và cả ông cụ cùng đại diện đứng ra cá cược với lão đạo sĩ, vừa sáng sớm đã đến miếu Tiên quân.

Cụ ông vẫn quỳ xuống bức tượng đất Tiên quân cầu nguyện, Lâm Tín với y phục giản dị, tay chân mang xích sắt xuất hiện, không đợi ông cụ quỳ xuống đã đỡ người đứng dậy.

“Không cần đa lễ.”

Cụ ông hành lễ với y: “Tiên quân.”

“Ừm.” Y nhìn về phía lão đạo sĩ: “Vụ đánh cược ba ngày trước, tuy là ông cụ đứng ra đập tay, nhưng cũng xem như là ta và đạo trưởng đánh cược, hôm nay ta tới theo lời hẹn.”

Lão đạo sĩ cúi đầu nói: “Làm phiền Tiên quân.”

Hôm nay Tiểu Tước Nhi không hóa hình, đi theo bên cạnh Lâm Tín là Cố Uyên.

Vì thế ánh mắt của cụ ông dừng trên người Cố Uyên: “Tiên quân, vị này là?”

“Tiên…”

Ông cụ nhanh chóng trả lời: “Tiên lữ.”

Lâm Tín sửa lại: “Tiên hữu!”

Lão đạo sĩ cẩn thận, móc trong tay áo ra một lá bùa, chuẩn bị mở thiên nhãn xem lại lần nữa.

Lâm Tín nhìn thấy động tác của ông ta, y vội tiến lên một bước, chắn trước người Cố Uyên, nghiêm mặt nói: “Đạo trưởng, tiên cốt của ta nếu ngươi muốn xem thì cứ xem, còn đối với bằng hữu của ta như vậy thì có hơi không tôn trọng rồi.”

Cảm giác được Lâm Tín bảo hộ ở phía sau có hơi kỳ quái. Cố Uyên rũ mắt nhìn y.

Lão đạo sĩ chỉ kịp nhìn lướt qua một cái, nhưng chỉ một cái liếc mắt này, ông ta đã thấy được phía sau tiên cốt trong vắt sáng rực của Lâm Tín chính là kim cốt với ánh vàng sáng rực vô lượng.

Lão đạo sĩ nắm trong tay lá bùa bị đốt cháy, chắp tay hành lễ: “Xin thứ lỗi.”

Lâm Tín xua tay: “Tống nương tử hồi môn, chúng ta nhanh đi đi. Hôm nay mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.”

Vừa ra đến cửa, cụ ông lập tức lấy ra một chiếc áo choàng lông thỏ vừa mới may, khoác lên người Lâm Tín.

Chân thân của Lâm Tín chính là dáng vẻ mà y ra khỏi thành đưa thư đầu hàng, chỉ mặc mỗi một bộ quần áo màu trắng đơn bạc.

Ông cụ đứng ở trước mặt Lâm Tín, nghiêm túc mà buộc dây áo choàng: “Trước kia Tiên quân ăn no mặc đủ, đây là áo mà bọn họ đã gấp rút làm xong trong vòng ba ngày, đường may hơi thô ráp. Trời bên ngoài rất lạnh, vẫn nên phủ thêm áo, cũng có thể che đi xiềng xích, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Ta không sợ lạnh, nhưng ta cũng muốn che đi xiềng xích.”

Nói thì nói như vậy nhưng vẫn không nỡ cởϊ áσ ra.

Tống nương tử hồi môn, đoàn người của Lâm Tín không tiện quấy rầy, chỉ đứng rất xa mà nhìn. Lão đạo sĩ vẫn cứ không yên tâm, trên tay vẫn siết chặt thanh kiếm.

Khi bọn họ đến trấn Đào Khê, mặt trời đã đổ bóng nghiêng.

Ở một góc ngoặt gần tiệm thuốc của nhà họ Tống có một quán trà, Lâm Tín và mọi người bèn ngồi ở quán trà quan sát.

Người đứng ở quầy tính tiền trong tiệm thuốc có lẽ chính là lão gia của nhà họ Tống.

Nhưng bọn họ lúc này lại nghe lão gia nhà họ Tống nói: “Chớ có tùy tiện mà bôi nhọ người trong sạch. Cô nương nhà ta bị bệnh từ năm trước, đến giờ vẫn còn đang dưỡng bệnh, càng chưa từng đính hôn, lâu nay…”

Tống nương tử chầm chậm bước qua, làm một cái lễ vạn phúc (1) về phía Tống lão gia: “Cha.”

(1) Lễ vạn phúc: Cách chào của phụ nữ ngày xưa, hai tay buông lỏng khép hờ thành nắm đấm, đặt tay xuống ở phía dưới bên phải của ngực, khuỵu gối, đồng thời thực hiện tư thế cúi đầu nhẹ.

Tống lão gia vịn vào quầy, lùi lại nửa bước, ngơ ngác nói: “Chuyện này là thế nào…” Ông vội vàng phân phó cho tiểu nhị trong tiệm: “Đi, mang tiểu thư…”

Cũng không cần người gọi ra, một Tống cô nương với gương mặt tiều tụy giống với Tống nương tử vén rèm bước ra, cũng làm một cái lễ vạn phúc: “Cha.”

Lâm Tín ngồi trong quán trà cắn ngón tay, kinh ngạc thốt lên: “Hai người? Kịch bản này là do Giang Nguyệt Lang viết đấy à?”

……………………

Tác giả có lời muốn nói:

Tín Tín: Bị gợi nhớ nỗi sợ hãi khi bị tình kiếp chi phối.

Rốt cuộc là như thế nào, chương tới sẽ rõ.