Chương 14: Tiên quân

Bên ngoài hỉ đường của nhà họ Thẩm, Lâm Tín và Cố Uyên nắm tay nhau.

Gương mặt của Cố Uyên chẳng có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.

Theo như lời Cố Uyên đã nói, là Lâm Tín nắm lấy tay hắn trước.

Lâm Tín không tin, y chỉ muốn tìm cớ thoát thân: “Ta đi xem chim nhỏ đi chỗ nào rồi.”

Cố Uyên gật đầu, nhưng tay Lâm Tín vẫn bị hắn nắm chặt.

Lâm Tín chẳng hiểu phong tình là gì, suy nghĩ một chút bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó: “Ngươi đang muốn phân cao thấp với ta có đúng không?”

Y trở tay nắm lấy tay Cố Uyên, từ từ siết chặt.

“Cục đá” nắm tay Cố Uyên một lát, quay qua hỏi hắn: “Ngươi không đau sao?”

Cố Uyên cười khổ: “Không đau.” Ta đau lòng.

Nhà người ta nắm tay, trái tim họ như bị điện giật, tia lửa bắn tung toé khắp nơi; còn ta và ngươi nắm tay, dường như có mỗi đầu óc của ngươi là bị điện giật.

Lâm Tín, ta hận ngươi là một tảng đá.

Hôm nay thôn Chẩm Thuỷ có hỉ sự, người đến người đi rất đông.

Cố Uyên nắm tay y, che chắn cho y, mang y ra khỏi đám đông vây xem náo nhiệt.

Tiểu Tước Nhi quanh năm đều ở miếu Tiên quân, chỉ đến khi lễ Tết cúng bái mới nhìn thấy mọi người. Lúc này khắp nơi đều là người làm nó có chút phấn khích.

Lâm Tín nhìn ngó khắp nơi, vẫn chưa tìm thấy Tiểu Tước Nhi, nhưng y lại thấy một lão đạo sĩ từ bên ngoài đường nhỏ đầu thôn đi vào.

Lão đạo sĩ mặc một chiếc áo bào đạo sĩ đã sờn rách một nửa, mang trên mình một thanh kiếm bằng gỗ đào, trên lưng còn cõng một cái tay nải bằng vải bố màu xanh, trông giống như một đạo sĩ lang thang.

Nhưng trên người lão ta oán khí ngút trời, giống như không phải người mà là yêu tinh.

Lâm Tín cả kinh, lúc y mang Hà Kiều và Tần Thương tới Nhân giới y lại quên mất, ở Nhân giới còn có một nhân vật như vậy——

Bọn họ thường là hòa thượng hoặc đạo sĩ, lấy việc hàng yêu diệt ma là nhiệm vụ của mình.

Nhân vật đại diện: Pháp Hải.

Hà Kiều không thích náo nhiệt, không đi ra ngoài, làm tổ ở trong nhà pha chế thuốc. “Con” của hắn, Tần Thương thì rất là hiếu thuận, cùng ở nhà với hắn.

Lâm Tín chỉ sợ Tiểu Tước Nhi bất cẩn đυ.ng phải đạo sĩ. Cho dù lão đạo sĩ không ra tay, Tiểu Tước Nhi cũng sẽ bị oán khí trên người lão ta dọa cho hồn phi phách tán.

Y lại nhìn khắp nơi, lập tức nhìn thấy một cái đầu nhỏ có lông xù nhô ra từ chỗ cây cầu ở bờ sông.

Lão đạo sĩ kia vừa đúng lúc đi ngang qua, Tiểu Tước Nhi lại đang ở bờ sông nghịch nước với người bạn mới quen.

Nó nhất thời ngồi chưa vững vàng, một phát nhào đầu về phía trước, chúi đầu xuống sông.

Lâm Tín còn chưa kịp tiến lên cứu nó thì lão đạo sĩ kia đã trở tay rút thanh kiếm gỗ đào ra, móc lấy cổ áo của nó rồi nhấc nhóc con lên khỏi mặt nước.

Tiểu Tước Nhi sống ở miếu Tiên quân, chưa từng gặp qua đạo sĩ bao giờ, sau khi được kéo lên còn vui tươi hớn hở mà cảm ơn với lão: “Ông ơi, cảm ơn ạ.”

Lão đạo sĩ thu kiếm, tay hơi run lên: “Không cần khách khí.”

Lâm Tín vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Tước Nhi chắn ở phía sau, sợ lão đạo sĩ phát hiện ra cái gì.

“Đa tạ ngài, đứa nhỏ ngốc này đã gây thêm phiền toái cho ngài rồi, ta sẽ dẫn nó về.”

Lão đạo sĩ gật đầu.

Lâm Tín đưa Tiểu Tước Nhi trở về, Tiểu Tước Nhi còn nói chuyện với người bạn mới của nó——một bé gái: “A Trăn, ngươi chờ ta chút xíu nha, ta sẽ sớm quay lại.”

“Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách tán gái rồi.” Lâm Tín xách cổ áo nó lên, lôi về nhà: “Giữa mùa đông lại dẫn người ta đi nghịch nước, không sợ người lớn trong nhà tìm tới mắng vốn à.”

“Không sợ.”

“Nhưng ta sợ được chưa, bọn họ có tìm là tìm ta đây này.”

Lão đạo sĩ liếc nhìn bọn họ một cái, cuối cùng ngồi bên mép nước ở bờ sông, cởi tay nải và kiếm gỗ đào xuống, dùng nước sông lạnh lẽo để rửa tay.

Lâm Tín túm Tiểu Tước Nhi ướt nhẹp về nhà, cầm lấy cái khăn sạch sẽ trên tay: “Đi lên đây.”

Tiểu Tước Nhi đáp lời, biến thành một con chim màu xanh tròn vo mập mạp, vỗ cánh bay vào tay y.

Lâm Tín bọc con chim nhỏ trong chiếc khăn, xoa xoa lau cho nó. Lại nghĩ đến bên ngoài vừa mới tới một đạo sĩ bắt yêu, vẫn nên đi nói với Hà Kiều một tiếng, y liền đi vòng ra sân sau.

Song, y lại đến không đúng lúc.

Lúc y đến, Hà Kiều đang cúi đầu chuyên tâm điều chế thuốc, Tần Thương thì nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, có xu hướng càng lúc càng dán đến gần.

Lâm Tín che đi đứa trẻ vị thành niên trong tay – Tiểu Tước Nhi, sau đó lại che đi đôi mắt ngây thơ đơn thuần của Cố Uyên, quát Tần Thương: “Tặc tôn, ngươi đang làm gì vậy?”

Tần Thương làm như không có việc gì mà ngồi thẳng lưng.

Hà Kiều nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn lại: “Sao ngươi quay về rồi? Chơi đủ rồi à?”

Lâm Tín xoa Tiểu Tước Nhi trong tay, nói: “Bên ngoài có một lão đạo sĩ, thoạt nhìn đã từng bắt không ít yêu quái. Tần Thương còn đang bị thương, ngươi cũng sẽ không đánh nhau, nên ta cố ý trở về báo trước cho ngươi một tiếng, cẩn thận một chút.”

Hà Kiều gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận, ngươi cứ đi chơi đi.”

Lâm Tín đến gần, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không được, ta vẫn còn chưa yên tâm.”

Hà Kiều bật cười: “Một tên đạo sĩ thôi mà, có gì mà không yên tâm?”

“Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.” Y nhìn thoáng qua Tần Thương với ánh mắt đầy thâm ý: “Tặc tôn lại càng khó phòng.”

“Ngươi sao thế? Hắn cũng gọi ngươi là “ông nội” rồi, ngươi còn nhằm vào hắn là gì?”

“Không phải, ta sợ hắn dù gì cũng là sói, ngươi dù gì cũng là thỏ. Không phải ta khen ngươi đâu, nhưng mà thịt thỏ ăn rất ngon——nếu hắn không nhịn được thiên tính trong người, cắn đứt cổ ngươi, đến lúc đó ngươi muốn kêu ta cũng không kịp nữa.”

Hà Kiều cẩn thận ngẫm lại, hình như là đạo lý này. Vì thế hắn lẳng lặng dịch xa một chút.

Thành công thu được ánh mắt u oán của Tần Thương.

Lâm Tín lau khô Tiểu Tước Nhi, đến khi nó biến lại thành người thì dáng vẻ lại trông sạch sẽ như cũ.

Nó còn muốn đòi ra ngoài chơi, Lâm Tín hết cách chỉ có thể dẫn nó ra ngoài. Trước khi ra khỏi nhà còn dặn dò nó không nên đi trêu chọc lão đạo sĩ kia.

Có điều, còn chưa kịp ra cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài.

Lâm Tín thả thần thức ra thăm dò, cũng không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Y phất ống tay áo, muốn tự mình đi ra ngoài nhìn xem, quay đầu phân phó với ba con yêu tinh trong nhà: “Đừng có đi ra.”

Trước cửa nhà họ Thẩm, trên tay lão đạo sĩ bưng một cái bát bằng gốm, một tay còn lại kẹp lá bùa vàng trên ngón tay, thổi một hơi lên không trung, lá bùa màu vàng lập tức bốc cháy.

Lâm Tín đứng nhìn ở cách đó không xa, khó hiểu hỏi: “Lão ta đang làm ảo thuật à?”

Cố Uyên nói: “Là một loài bùa chú ở Nhân giới, hòa vào nước có thể đuổi quỷ.”

Ở phía bên kia, lão đạo sĩ kia qủa nhiên đem tro của lá bùa ngâm vào trong nước, khuấy lên hai cái, sau đó nhờ một đứa trẻ bẻ một cành liễu ở đầu thôn, dùng cành liễu nhúng vào nước bùa rải lên mọi người.

Lão đạo sĩ vừa rải nước vừa đi vòng quanh mọi người: “Bần đạo đi qua chỗ này, tình cờ gặp được đại hỉ trong thôn. Một chút tâm ý, không đáng kể gì.”

Lão đạo sĩ đi một mạch đến hỉ đường nhà họ Thẩm, đổ hết bát nước bùa kia xuống.

Lâm Tín đứng ở trước cửa nhìn, cau mày nói với Cố Uyên: “Ngươi có nhìn thấy không?”

“Thấy.”

Cố Uyên lên tiếng đáp lại, đang muốn tiến lên lại bị Lâm Tín giữ chặt tay: “Nhìn lại đi.”

Sau khi rải nước bùa, lão đạo sĩ không có động thái gì khác nữa. Thôn dân rất nhiệt tình mời ông ta cùng dự tiệc, ông ta cũng không chối từ, vác theo kiếm gỗ đào ngồi xuống.

Tiểu Tước Nhi không chịu được tịch mịch, nó chạy khắp nơi chơi đùa cùng mấy người bạn mới làm quen.

Cả ngày này, Lâm Tín và Cố Uyên hai người ngồi ở sân nhà họ Thẩm, nhìn Tiểu Tước Nhi rồi lại nhìn lão đạo sĩ.

Sau giờ ngọ của ngày đông, ánh mặt trời ấm áp, Lâm Tín nằm trên bàn ngủ gật, Cố Uyên liền duỗi tay giúp y che đi ánh mặt trời chiếu vào trên mặt.

Cụ ông “Phản đối bạo lực gia đình” đi ngang qua: “Ôm vào trong ngủ đi.”

Cố Uyên làm một động tác im lặng với ông cụ, nhỏ giọng nói: “Sẽ đánh thức.”

Vừa đúng lúc Lâm Tín đang ngủ lại còn chép chép miệng.

Vẻ mặt cụ ông phức tạp, ngươi xem y ngủ kia kìa, cho dù ngay lúc này miếu Tiên quân có nổ tanh bành đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể đánh thức y.

“Vậy ngươi lo cho y đi.”

“Được.”

Lâm Tín ngủ một giấc đến chạng vạng, trên má bị nếp gấp của ống tay áo hằn ra hai vệt đỏ, vẫn còn mơ mơ màng màng.

“Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có.” Cố Uyên thu tay về: “Ngươi có muốn ngủ thêm một lát không?”

Lâm Tín không hề giữ gìn hình tượng mà há to miệng ngáp một cái.



Đến đêm, theo phong tục cổ xưa của người Việt Quốc, tân nương sẽ vén khăn trùm đầu, chuẩn bị quả thanh mai ngâm đường phèn và nước trà để mời trẻ nhỏ, ngụ ý mang đến điềm lành.

Buổi tối, Lâm Tín dẫn Tiểu Tước Nhi đi xem tân nương.

Tiểu Tước Nhi ở trong phòng, y đứng chờ ở bên ngoài.

Y giơ tay che lại đôi mắt của Cố Uyên: “Ngươi không thể xem.”

Cố Uyên hỏi: “Tại sao?”

Lâm Tín nghiêm túc giải thích: “Chỉ có trẻ con và người đã thành gia lập thất mới có thể xem, nếu ai chưa gả hoặc chưa cưới mà nhìn thì sẽ độc thân suốt đời.”

Cố Uyên gật đầu, cùng với y đứng ở ngoài cửa xoay lưng lại.

Một lúc sau, Tiểu Tước Nhi bưng hai tách trà đi ra: “Tống tỷ tỷ cũng bảo ca ca uống trà.”

Tân nương họ Tống.

Lâm Tín búng trán nó: “Không thể gọi là Tống tỷ tỷ nữa, Tống tỷ tỷ gả đi rồi, phải gọi là Tống nương tử.”

Nước trà rất thanh nhạt, bỏ thêm đường phèn nên rất ngọt.

Lâm Tín ngửa đầu nhai quả thanh mai trong tách, lại quay đầu nhặt lấy của Cố Uyên ăn luôn.

Y còn đúng lý hợp tình nói: “Cái này chua lắm, ta ăn giúp ngươi, không cần cảm ơn.”



Đêm khuya hôm đó, Lâm Tín đang trải giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài cửa.

Y tập trung lắng nghe, hình như là tiếng ầm ĩ truyền ra từ miếu Tiên quân——y là thần Bảo Hộ của thôn Chẩm Thuỷ, thôn dân bình thường cầu nguyện ở miếu Tiên quân y đều nghe được, huống chi là tiếng ồn ào ở miếu Tiên quân.

Y phủ thêm áo ngoài vào, định đi ra ngoài xem thử, vừa đúng lúc ở phòng đối diện, Cố Uyên cũng đẩy cửa bước ra.

Cố Uyên hỏi y: “Lần trước ta đưa vảy cho ngươi, ngươi có mang theo không?”

Lâm Tín vô thức sờ trên ngực: “Có mang.”

Âm thanh truyền đến từ miếu Tiên quân càng thêm ồn ào, đầu óc Lâm Tín ong ong, dường như nghe được một bên nói “hàng yêu trừ ma”, một bên có tiếng nói “Tiên quân minh giám”.

Y đẩy cửa bước ra ngoài, bắt gặp thôn dân đang cầm đuốc, trông tư thế hình như là muốn đến miếu Tiên quân.

Lâm Tín ngăn một người lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người nọ nhìn y một cái: “Tín Tín à, ngươi còn nhỏ tuổi, tâm hồn không ổn định, đừng nên đi theo.”

“Đúng vậy, ngươi đừng đi, chuyện này để cho người lớn xử lý.”

Bọn họ càng nói thế Lâm Tín lại càng sốt ruột, hỏi lại lần nữa: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Lão đạo sĩ mà buổi ngày đến thôn chúng ta ấy, dùng bùa chú để trấn áp một con quỷ trong thôn chúng ta, hiện giờ đang ở miếu Tiên quân lập giàn thiêu muốn thiêu chết ác quỷ đó.” Người nọ nói: “Tín Tín, ngươi về đi, chuyện này để người lớn xử trí.”

Lâm Tín hốt hoảng: “Ác quỷ kia… đừng nói là Thẩm tân nương đó chứ?”

“Chính là cô ta, đạo trưởng nói cô ta là một con quỷ vừa mới chết, chuyên đi mê hoặc người ta. Chúng ta cũng chứng kiến tân nương tử kia bị nước bùa của đạo trưởng làm cho bỏng rát…”

Một đống củi được chất đống bên ngoài miếu Tiên quân, ánh lửa ngun ngút tận trời.

Lão đạo sĩ trên tay cầm kiếm gỗ đào, mũi kiếm chỉ đúng vào tân nương vừa gả tới nhà họ Tống đang quỳ trên đất.

Cụ ông đức cao vọng trọng trong thôn chống gậy tiến lên, nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, ta thấy cô ta không có ý hại người…”

Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ một nữ quỷ trong thôn hay sao?”

“Việc này… hay là thả cô ta đi đi?”

Thôn dân thôn Chẩm Thuỷ chất phác lương thiện, cũng có thôn dân không đành lòng, cầu tình với lão đạo sĩ.

Hai bên giằng co, theo lệ cũ của thôn Chẩm Thuỷ, gặp chuyện không quyết định được——hỏi Tiên quân.

Trước miếu Tiên quân, lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào dùng bùa chú chỉ vào Tống nương tử.

Cụ ông quỳ gối trên đệm hương bồ, tay cầm lấy ống quẻ, lẩm bẩm thì thầm: “Tiên quân tại thượng, tiểu dân cầu xin…”

Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cụ ông, đỡ ông đứng dậy, giọng nói ôn hoà: “Không cần hỏi.”

Cụ ông ngẩng đầu nhìn y.

Giống như bức tượng đất của Tiên quân trên đài cao, Lâm Tiên quân trên người khoác áo giản dị, đầu tóc rối bù và đôi chân trần, trên tay chân còn mang xiềng xích, chỉ cử động một chút liền phát ra tiếng leng keng.

Tuy chịu tội nhưng lại thông thấu xuất trần.

Bên cạnh y là một đứa trẻ mặc áo xanh, hẳn là hóa thân của con chim nhỏ trên tay Tiên quân.

Cụ ông hoàn hồn, vội vàng cúi người bái lạy: “Bái kiến Tiên quân.”

………………..

Tác giả có lời muốn nói: (Cõng tay nải nhỏ lên) Sinh béo ta đây cũng muốn đi thôn Chẩm Thuỷ định cư!