Khi Tô Dịch Thừa trở về thì đã gần mười hai giờ đêm, buổi tối đi ăn cơm cùng mấy
người bên thị ủy và doanh nghiệp Giang Thành, bọn họ đều là khách hàng thường
xuyên trên bàn rượu, nên ăn cơm uống rượu, trò truyện về vô số chủ đề, nào là
kinh tế, chính trị gì đó, thậm chí có lúc còn đề cập đến phụ nữ. Cứ như thế,
thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi rượu chè xong cũng đã đến nửa đêm.
Mang
theo mùi rượu mở cửa đi vào, sau cánh cửa khép lại là ánh đèn mờ mờ, Tô Dịch
Thừa ngẩn người, nhưng ngay sau đó khóe miệng từ từ kéo lên, trước kia khi trở
về chỉ đối mặt với căn phòng tối tăm tịnh mịch, bây giờ trở về thì biết phía sau
cánh cửa, có một chiếc đèn nhỏ, trong nhà có một người đang chờ mình, cảm giác
thật tốt đẹp.
Để cặp công văn xuống ghế sô pha ở phòng khách, đi thẳng vào mở
cửa phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực, cũng không thấy người phụ nữ đáng lẽ
phải ngủ trên giường kia, anh có chút nghi hoặc nhíu mày, đi ra khỏi
phòng.
Nhìn thấy ánh sáng từ bên trong thư phòng qua khe cửa chưa được đóng
chặt chiết xạ ra bên ngoài, khẽ cong cong khóe miệng, đi về phía thư phòng, đẩy
cửa bước vào, anh thấy người nào đó đang nằm sấp lên trên bàn, đang ngủ ngốc
nghếch, gối mặt lên bản vẽ, trong tay còn cầm cái bút máy.
Tô Dịch Thừa cười
khẽ lắc đầu, cẩn thận chậm rãi rút cái bút trong tay cô ra, để sang một bên, sau
đó nhẹ nhàng đẩy cái ghế xoay, khom lưng ôm lấy cô, anh làm thế mà An Nhiên cũng
không tỉnh lại, chắc hẳn là rất mệt mỏi, cô ưm một cái, rồi lại tìm một vị trí
thoải mái trong lòng anh yên tâm ngủ tiếp.
Ôm cô về phòng ngủ, sau khi để cô
nằm ngủ ở trên giường, Tô Dịch Thừa mới lại quay lại thư phòng, thu dọn tài liệu
và bản vẽ trên bàn sách, nhìn bản vẽ cô đã hoàn thành gần một nửa, khiến anh
không nhịn được nhìn thêm vài lần, thiết kế đúng là đặc biệt, tòa nhà kia, trong
sự trang nghiêm cũng không thiếu sự tân tiến. Anh cũng không biết thiết kế này
tốt hay không tốt, dù sao anh không có chuyên môn đối với ngành kiến
trúc.
Sau khi thu dọn xong tất cả cho cô, Tô Dịch Thừa mới trở về phòng lấy
đồ ngủ, vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra ngoài, thấy người trên giường mơ mơ
màng màng mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn thật lâu mới nhận ra anh,
ngáp nói: “Anh đã về rồi.”
“a.” Mơ mơ màng màng gật đầu, đứng dậy xuống
giường.
“Em đi đâu?” Nhìn bộ dáng của cô, Tô Dịch Thừa buồn cười
hỏi.
“Tắm.” Vừa nói vừa đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy ra một bộ đồ ngủ,
nhìn cũng không nhìn anh, chuẩn bị đi về phía phòng tắm.
Cô không thấy rõ,
nhưng Tô Dịch Thừa đứng bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng rồi, nhìn bộ quần áo
trong tay cô, anh không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “An Nhiên, em,
em dự định mặc cái này?”
An Nhiên bị hỏi thấy khó hiểu, sửng sốt một lúc lâu,
mới cúi đầu nhìn áo ngủ trong tay, vừa nhìn, buồn ngủ thoáng chốc biến sạch, hai
gò má đỏ bừng, trời, sao cô lại lấy bộ đồ ngủ mà lúc trước Lâm Lệ tặng cho,
nhanh chóng ném bộ quần áo phỏng tay kia vào tủ quần áo, lại vội vã lấy bộ đồ
ngủ bảo thủ của mình, cô cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng tắm, thầm
nhắc nhở mình, ngày mai thức dậy, nhất định phải ném cái thứ tai họa đó vào
thùng rác.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn hành động hơi trẻ con của cô, lắc đầu
xoay người lên giường, tiện tay mở quyển tạp chí trên tủ đầu giường ra
xem.
Lúc này điện thoại bên cạnh vang lên, Tô Dịch Thừa liếc nhìn số gọi tới,
là dãy số xa lạ, chân mày cau lại, không biết đã muộn thế này ai còn gọi điện
đến, nhưng mà vẫn đưa tay nhấc lên, ”Alo, ai vậy?”
Bên kia điện thoại im
lặng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Nói đi.”
Lần này bên kia điện thoại vẫn không có người lên tiếng, nhưng
không im lặng như vừa rồi, lần này, truyền đến tiếng khóc nức nở, là tiếng khóc
của một người phụ nữ.
Tô Dịch Thừa nhớ được cái thanh âm này, từng có một
khoảng thời gian dài, chủ nhân của thanh âm này và anh gắn bó với nhau như hình
với bóng. Nhưng mà những điều này là đã quá khứ, không liên qua gì đến hiện tại
nữa.
Tô Dịch Thừa không nói gì nữa, đưa tay muốn cúp điện thoại, cũng trong
nháy mắt trước khi cúp máy, như là biết anh muốn ngắt máy, người bên kia lên
tiếng: “Dịch Thừa, đừng cúp, là em.”
“Có chuyện gì sao.” Tô Dịch Thừa mặt
không chút thay đổi hỏi, giọng nói không hề có độ ấm và tình cảm gì.
“Dịch
Thừa, em, em đã trở về.” Lăng Nhiễm thê lương nói.
“Ừ.” Tô Dịch Thừa đáp lại
qua loa, không hề tỏ thái độ gì với việc cô ta trở về, bởi vì đối với anh, cô ta
không hề qua trọng nữa.
“Dịch Thừa, chúng ta, chúng ta gặp mặt được không?”
Lăng Nhiễm nói, giọng nói mang theo tia cầu xin.
“Không cần thiết.” Tô Dịch
Thừa từ chối, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, biết An Nhiên
hẳn là đã tắm xong, anh cũng không muốn vì cuộc điện thoại này mà khiến cô có
hiểu lầm không cần thiết, nên dứt khoát nói: “thật xin lỗi, đã quá khuya rồi,
tôi không muốn cô gọi điện đến làm vợ tôi hiểu lầm cái gì, cứ thế đi, tạm biệt.”
Nói xong căn bản không đợi cô ta trả lời, liền quyết đoán cúp điện thoại.
An
Nhiên vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, nhìn người vẫn ngồi trên giường chưa ngủ,
hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Tô Dịch Thừa cười cười với cô, nói: “Chờ em.”
An
Nhiên sắc mặt ửng đỏ, không biết là vì vừa tắm xong hay vì lời này của anh, quay
đầu tránh ánh mắt anh, lau tóc qua quýt, rồi lên phía bên kia giường, quay lưng
lại, không nhìn đến anh, nhắm hai mắt, chỉ hi vọng mình ngủ nhanh lên một
chút.
Tô Dịch Thừa cười cười, tắt đèn nằm xuống sau lưng cô, từ phía sau ôm
lấy cô, mười ngón tay đan xen nhau. Trước kia quen nằm một người, cứ nghĩ là sẽ
không quen ngủ cùng người khác, nhưng cảm giác ôm ấp thật quá tốt đẹp, bây giờ
mỗi đêm mà không ôm cô thì lại không quen rồi.
“Em, ngày mai em có cuộc họp
thường kỳ, không, không thể đến muộn.” Đưa lưng về phía anh, An Nhiên vội vã
nói.
Tô Dịch Thừa vùi đầu ở hõm vai cô, buồn cười, cô sợ anh nhiều như thế
sao, chẳng qua anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.
“Em, em mệt mỏi, đi ngủ trước.”
Thấy anh chỉ cười không đáp, An Nhiên vội vàng tỏ rõ lập trường của mình, cô rất
sợ người đàn ông này, phải nghĩ biện pháp để điều chỉnh lại việc sinh hoạt vợ
chồng này mới được, nếu không sớm muộn gì cô cũng bị anh dày vò chết.
Cười
một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới nói nhỏ: “Ngủ đi, anh ôm em.”
Nghe vậy, An
Nhiên mới yên tâm, từ từ nhắm mắt, ở trong lòng anh ngủ thϊếp đi.
Tô Dịch
Thừa nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong đêm tối cả gian phòng an
tĩnh chỉ còn tiếng hô hấp của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó nhắm mắt
lại, cứ như thế ngủ say trong tiếng hô hấp của cô.