Chương 56: Thị trấn Lạc Hà 2

Mặc dù không phải là ngày nghỉ lễ, nhưng cũng đang là ngày nghỉ cuối tuần, bờ

biển dài như thế cũng không thiếu khách du lịch, đương nhiên đa số là thanh

niên, còn lại là các đội ngũ cán bộ thành phố nhân dịp cuối tuần đến đây xả hơi

sau tuần làm việc căng thẳng và áp lực.

Hai người cũng không hề chơi đùa điên

cuồng, chỉ đi bộ dọc theo bờ biển, có chăng là đón lấy sóng xô, cảm nhận dòng

cát trôi dần theo dòng nước đại dương. Hôm nay thủy triều cũng không lớn, gợn

sóng không cao, đối với người tìm kiếm kí©h thí©ɧ mà nói thì có lẽ chơi đùa

không khoái chí lắm, nhưng mà đối với Tô Dịch Thừa và An Nhiên thì gió và thủy

triều như thế này là vừa vặn, rất khoan khoái.

Buổi trưa hai người ăn hải sản

ở vùng lân cận, đều là hải sản tươi ngon, tài nấu bếp của chủ quán rất ngon, mỗi

món ăn được chế biến cực tinh tế, có lẽ cũng do hải sản tươi nữa.

Ăn xong bữa

trưa, hai người cùng một nhóm người ngồi thuyền nhỏ ra khơi, thật ra thì thuyền

chạy không nhanh, cũng không có cái gì đẹp mắt, chỉ là ngồi ở đó, cảm nhận gió

biển, cảm nhận mùi vị biển khơi.

Hai người ngồi song song, không nói chuyện,

nhưng thỉnh thoảng nhìn nhau khẽ mỉm cười, không nói tiếng nào.

Khi chiếc

thuyền quay trở về, đột nhiên một nữ sinh cùng thuyền đi về phía bọn họ, ánh mắt

nhìn thẳng vào Tô Dịch Thừa, trên mặt thẹn thùng, hít sâu, giống như lấy hết can

đảm, mới lên tiếng: “cái kia, tôi có thể, có thể chụp với anh một bức

không?”

An Nhiên và Tô Dịch Thừa đều sửng sốt, hai người nghi hoặc nhìn nhau,

sau đó đồng thời khó hiểu, quay đầu nhìn về phía nữ sinh kia.

Thấy thế, nữ

sinh kia vội vàng giải thích: “cái kia hai người đừng hiểu lầm, thật ra thì,

thật ra thì em chỉ là cảm thấy anh đặc biệt giống một minh tinh Hàn Quốc, cho

nên, cho nên mới muốn chụp một tấm ảnh với anh, không có, không có ý gì

khác.”

Phía sau một nữ sinh khác cũng bước lên trước, hùa theo nói: “đúng

vậy, đúng vậy, sườn mặt của anh thật giống Jang Dong Gun mà chúng em cực kỳ hâm

mộ, cho nên muốn chụp ảnh với anh.” Nói xong, liền quay đầu nhìn An Nhiên hỏi:

“chị gái này sẽ không ngại chứ?”

An Nhiên bị hỏi sửng sốt, càng bị tiếng ‘chị

gái’ kia khiến cho vô cùng lúng túng, phụ nữ thực sự đều để ý tuổi tác, nhất là

đối với người con gái trẻ tuổi hơn mình thì lại càng để ý. Quay đầu nhìn Tô Dịch

Thừa, thấy người này thế mà lại nở nụ cười, không hề để ý gì chuyện chụp ảnh,

ngược lại càng hưởng thụ hơn, thấy thế, trong lòng An Nhiên không khỏi có cảm

giác không thoải mái, tức giận trợn mắt nhìn anh, dường như oán giận anh quá đào

hoa.

Thấy An Nhiên không nói không rằng, nữ sinh đứng một bên lại hỏi: “Chị

sẽ không hẹp hòi như thế chứ? Thật ra thì cũng không có cái gì nha, chẳng qua là

chụp ảnh mà thôi.”

An Nhiên quay đầu, nhìn cô bé đó, sau đó trên mặt lộ ra nụ

cười, lắc đầu, khẳng định nói: “dĩ nhiên không ngại, chụp ảnh mà thôi nha, vả

lại, anh trai chị lại có khuôn mặt của minh tinh được hoan nghênh như thế, chị

phải cảm thấy vui vẻ mới đúng.”

“Anh ấy không phải bạn trai chị?”

“Anh ấy

không phải bạn trai chị?”

Hai nữ sinh đứng bên cạnh đồng thanh nói.

Thật

ra thì trước khi lên thuyền các cô đã chú ý đến người đàn ông này rồi, vì anh

thật sự quá xuất sắc, không chỉ bề ngoài, còn có khí chất bên trong thật nổi

bật, khác hẳn người khác, liếc mắt là có thể nhận ra trong nhóm người đó. Nhìn

bọn họ lên thuyền, cũng không nghĩ nhiều mà cũng lên thuyền ngồi, thật ra thì

đôi nam nữ trước mắt này rất xứng đôi, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, hơn nữa các cô

cũng chú ý đến từ đầu đến cuối người đàn ông này luôn nắm tay người con gái, mặc

dù hai người không có động tác gì quá mức thân mật nhưng người sáng suốt cũng

nhìn ra được bọn họ là một đôi tình nhân.

Chỉ là cô gái này vừa mới nói gì,

là anh trai? Bọn họ không phải là người yêu, là anh em?

“Hai người, là anh

em?” Mặc dù là người trong cuộc đã tự nói, nhưng mà người nữ sinh vẫn còn có

chút khó tin. Bây giờ anh em có tình cảm tốt đến mức dắt tay nhau cùng đi dạo

sao?

Nghe vậy, An Nhiên quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, thấy chân mày anh

nhăn lại có chút không vui, ánh mắt nhìn cô dường như có phần không vừa lòng và

trách móc. Thấy anh như thế, các tế bào xấu xa trong lòng An Nhiên đều bị kích

hoạt rồi, xấu xa cười cười với anh, quay đầu lại vẻ mặt rất thành thật nói với

hai nữ sinh kia: “đúng vậy a, anh ấy là anh trai của chị, chị có bạn trai rồi,

hơn nữa bạn trai chị còn đẹp trai hơn anh ấy rất nhiều.” Nói xong, trong đầu đột

nhiên nghĩ đến cái gì, ra vẻ kinh ngạc nói: “đúng rồi đúng rồi, bạn trai chị

cũng giống một diễn viên Hàn Quốc nổi tiếng, Song Seung Hun, có biết Song Seung

Hun không? Tất cả mọi người đều nói anh giống Song Seung Hun

đấy.”

“Thật?”

“Thật?”

Lại là một hơi đồng thanh, An Nhiên nghĩ thầm,

hai sinh viên này đoán chừng đều là sinh viên đại học, thật là ngây thơ dễ

thương, cứ như thế là bị cô lừa dối, vậy mà cũng tin.

Cố nén cười, vẻ mặt An

Nhiên thành thật dứt khoát gật đầu, “đương nhiên là thật.”

Hai nữ sinh nhìn

cô, trong mắt có các loại hâm mộ và ghen tỵ.

“Thật hâm mộ chị, em cũng rất

thích Song Seung Hun đấy.”

“huhu, người ta cũng thế.”

An Nhiên nhìn bộ

dạng buồn chán của hai người, thật sự là có chút không nhịn được buồn cười, vừa

định cười ra tiếng, thì Tô Dịch Thừa ở bên cạnh đột nhiên một dùng sức, kéo cô

vào lòng, sau đó thậm chí không để cho An Nhiên có cơ hội phản ứng, cúi đầu

chuẩn xác hôn lên hai cánh môi đỏ mọng kia, như là mang theo mùi vị trừng phạt,

cái hôn này của Tô Dịch Thừa khác với sự dịu dàng che chở ngày trước mà hôm nay

chứa đựng chút cuồng dã, hơi thô bạo.

Gặm cắn trừng phạt đôi môi mềm mại của

cô, Tô Dịch Thừa kề sát môi của cô hỏi: “Anh lúc nào thành anh trai em rồi?

hử?”

Lúc này An Nhiên mới biết được cái gì gọi là tự làm tự chịu, hết đường

chối cãi, có miệng khó trả lời, cô đưa tay đẩy anh, nhưng căn bản so không được

sức lực của anh. Vừa định mở miệng giải thích, từ chối lại đúng lúc tạo cơ hội

cho anh thâm nhập vào, nuốt trọn toàn bộ kháng nghị và bất mãn của cô.

An

Nhiên cảm thấy đã qua nửa thế kỷ, đến khi cô bị hôn đến không thở được, rốt cục

Tô Dịch Thừa mới buông cô ra. Ôm cả người cô, bộ ngực cũng đang cực kỳ phập

phồng nhưng vẫn không quên đe dọa bên tai cô: “Lần sau, lần sau còn dám nói bậy

bạ nữa không?”

Đừng nói lần sau, hiện tại cô đã hối hận muốn chết, đầu cũng

không dám ngẩng lên, vùi trong ngực anh lắc đầu kịch liệt, thật sự là mất hết cả

thể diện, may mà đây không phải ở Giang Thành, không gặp người quen, nếu không

thật sự là đào mười cái lỗ cũng không đủ cô chui.

Mà hai nữ sinh đứng bên

cạnh đó lúc này nhìn đã hoàn toàn ngây ngốc, trừng mắt nhìn chằm chằm không nói

nổi câu nào.

Tô Dịch Thừa nhìn An Nhiên trong lòng mình, thật sự là vừa bực

mình vừa buồn cười, anh ngẩng đầu liếc nhìn hai nữ sinh đứng bên cạnh, mỉm cười

gật đầu với hai cô.

“Xin lỗi, bà xã của tôi thích nói đùa, hi vọng các cô

đừng để ý. Về chuyện chụp ảnh, tôi thấy vẫn là quên đi, bà xã tôi là một thùng

dấm chua, tôi không muốn về nhà phải ngủ ghế sô pha.”

Trong lòng Tô Dịch

Thừa, An Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “em mới không ghen.”