Cũng là đến hôm nay An Nhiên mới biết được thì ra là Tô Dịch Thừa có thói quen
dậy sớm luyện tập, thói quen này hoàn toàn do tiếp nhận sự giáo dục quân sự hóa
từ nhỏ, vì sinh ra trong một gia đình quân nhân như vậy, nên từ khi còn bé, Tô
Dịch Thừa đã theo ông nội và cha cùng đi thể dục buổi sáng, làm huấn luyện, thế
cho nên qua nhiều năm như vậy, sớm đã không cần cha bắt buộc như ban đầu mà đã
dưỡng thành thói quen, vẫn một mực giữ gìn đến bây giờ.
Ăn cơm sáng xong, bởi
vì hôm nay là ngày làm việc, Tô Dịch Thừa chở An Nhiên về thành phố.
Trên xe,
An Nhiên cứ có cảm giác, cảm thấy buổi sáng, lúc ăn cơm vừa rồi, ánh mắt mọi
người nhìn cô có chút kỳ lạ, buồn cười rồi lại không cười lên tiếng.
Tô Dịch
Thừa liếc nhìn người ngồi bên tay lái phụ đang cau mày suy tư gì đó, rồi lại
nhìn ấn ký được mình lưu lại khi hoan ái tối hôm qua trên cái cổ trắng như tuyết
của cô, nụ cười trên khóe miệng càng đậm.
Dường như cảm nhận thấy được ánh
mắt của anh, An Nhiên xoay người, nhìn nụ cười trên khóe miệng anh, không khỏi
nghi hoặc, hỏi: “Anh cười cái gì?” Vừa nói vừa đưa tay sờ sờ mặt mình, cũng
không có dính thứ gì a.
Tô Dịch Thừa chẳng qua là cười, quay đầu nhìn chăm
chú tình hình giao thông phía trước, chỉ nói: “Buồn ngủ thì ngủ tiếp chút đi,
đến nơi anh gọi em.”
Nghe vậy, An Nhiên quả thật còn có chút buồn ngủ, tối
hôm qua bị anh dày vò một đêm quả thật không ngủ được bao lâu. Lại nghĩ còn thêm
gần một tiếng đường đi nữa, cho dù thức mà không nói tiếng nào thì hai người
cũng quá lúng túng là lạ, chi bằng ngủ đi thì không cần lo lắng lúng túng hay
không lúng túng nữa.
Nghĩ như vậy, An Nhiên dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm
hai mắt lại.
Xe từ từ dừng lại trước cổng công ty An Nhiên, nhìn người đang
chợp mắt bên cạnh, trong lòng anh có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên
lời.
Xem đồng hồ đeo tay một chút, 8 giờ 50 anh biết nếu không đánh thức cô,
cô sẽ đến muộn. Nhìn bộ dạng ngủ say của cô, Tô Dịch Thừa đột nhiên có chút hối
hận, có lẽ là anh yêu cầu quá độ, liền hai đêm, quản thật là làm cô mệt mỏi quá
rồi. Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực mà bắt anh không loạn tâm chí thì
hình như hơi hà khắc rồi. Anh không cho mình là quân tử, có thể ngồi mà vẫn
không loạn, nhưng tin chắc năng lực tự hạn chế của bản thân, ít nhất sẽ không bị
du͙© vọиɠ khống chế, nhưng mà mỗi lần ôm lấy cô, cái loại khát vọng trong cơ thể
kia lại bức thiết như thế, phảng phất như thời thiếu niên ngày xưa, tràn đầy
nhiệt tình, ngang ngược.
Nghĩ đến đây, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười lên
tiếng.
Tiếng cười của anh làm An Nhiên đang ngủ say thức tỉnh, mơ mơ màng
màng mở mắt ra, nhìn cảnh kiến trúc quen thuộc bên ngoài, thanh nhã ngáp một
cái, hỏi: “đến rồi a?”
Tô Dịch Thừa cười gật đầu, nhìn vẻ mơ mở màng màng vừa
mới tỉnh ngủ của cô thật dễ thương.
An Nhiên lắc lắc đầu, xoa xoa đôi mắt còn
hơi mệt mỏi: “em đi trước.” Nói xong, đưa tay mở cửa chuẩn bị xuống xe.
“An
Nhiên.”
Khi tay cô cầm cái nắm cửa chuẩn bị mở cửa xuống xe, phía sau Tô Dịch
Thừa đột nhiên lên tiếng gọi lại, đợi An Nhiên có chút khó hiểu ngoảnh đầu lại,
vừa mới xoay người, thấy anh nghiêng người đến đây, đặt môi chính xác lên môi
cô, một nụ hôn nóng bỏng làm người ta hít thở không thông theo đến, tốc độ cực
nhanh, nụ hôn nóng bỏng không được báo trước khiến cho An Nhiên không có cơ hội
chuẩn bị.
Cũng không biết qua bao lâu, vào lúc An Nhiên bị hôn đến có chút
khó thở thì Tô Dịch Thừa rốt cục thả cô ra, ôm lấy cô nhẹ nhàng vuốt theo sống
lưng cô.
An Nhiên ở trong ngực anh thở hổn hển, nhưng cũng vô cùng tham lam
hưởng thụ sự bình yên và an tâm khi ở trong lòng anh.
“An Nhiên.” Tô Dịch
Thừa ôm cô, một tay ôm cô, một tay xoa xoa nàng cái cổ trắng như tuyết
kia.
“Ừ.” An Nhiên lên tiếng, cổ bị anh xoa xoa thậm chí có chút ngứa, không
nhịn được cười ra tiếng, “Ha hả, thật là nhột.”
Tô Dịch Thừa cũng cười, nhưng
không buông cô ra ngay mà nói: “cái khăn lụa hôm qua đâu?”
“Ách, ở trong túi
xách.” An Nhiên sửng sốt, mặc dù không biết anh hỏi cái này để làm gì, nhưng mà
vẫn trả lời theo sự thực.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, lấy cái túi ở một bên
kia, mở túi, lấy cái khăn lụa ngày hôm qua từ bên trong ra, sau đó đặt ở trên
đùi gấp gấp, lại nghiêng người quấn quanh cái cổ tuyết trắng của cô, thắt lại
thành hình cái nơ con bướm không tính là đẹp, sau đó nhìn một lúc lâu, gật đầu,
thấp giọng nói: “như vậy sẽ không nhìn thấy nữa rồi.”
An Nhiên sửng sốt,
nhưng ngay sau đó kịp phản ứng lại ý tứ trong câu nói của anh, không khỏi trợn
tròn mắt, “anh anh anh là nói trên cổ em có dấu hôn?”
Tô Dịch Thừa nhìn cô,
không nói chuyện, chẳng qua chỉ cười.
“Trời ơi, sao anh không nói sớm a.” An
Nhiên mặt đỏ rực, giờ này cô mới hiểu được ánh mắt mập mờ sáng nay của mẹ chồng,
sợ là tất cả đều nhìn thấy, nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút oán giận anh
nói: “Đều tại anh, để mọi người nhìn thấy rồi.”
“Không sao, đều là người một
nhà, bọn họ sẽ không cười em.” Tô Dịch Thừa cười nói.
“Đã cười.” An Nhiên tức
giận nói thầm, từ kính trang điểm từ trong túi xách ra, đưa tay muốn cởi khăn
lụa ra xem thế nào.
Tô Dịch Thừa kéo tay cô, giơ tay lên xem đồng hồ, nói:
“đừng nhìn nữa, 8h 58 phút rồi, lên đi, nếu không sẽ đến muộn.”
“A.” An Nhiên
thét chói tai, “sao anh không nói sớm.” Nói xong, vội vàng cầm túi mở cửa chạy
lên.
Trên xe, Tô Dịch Thừa nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu không khỏi buồn
cười lắc đầu, anh hình như đã trở nên xấu xa, lại thích ngắm bộ dạng phát điên
của cô.
Ngay lúc Tô Dịch Thừa đang khởi động xe chuẩn bị rời đi, điện thoại
đặt ở trong túi áo vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi điện thoại đến, tên kia tuần
trước bay đi Châu Âu nghỉ ngơi, hiện tại gọi điện đến, xem ra đã trở
lại.
“Alô.”
“A Thừa, buổi tối đến nhà cậu uống rượu đi.” Bên kia điện
thoại Diệp Tử Ôn vừa mở đầu đã nói.
“Không được.” Tô Dịch Thừa quyết đoán cự
tuyệt, hiện tại khác với quá khứ, buổi tối An Nhiên sẽ ở nhà.
“Ách.” Bên kia
điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, bởi vì thân phận của
cậu ta, cũng không tiện đi quán ăn đêm hoặc quầy rượu, cho nên đi nhà cậu ta
uống rượu cũng là chuyện rất bình thường, “Tại sao?”
“Không tiện.” Tô Dịch
Thừa nói lời ít mà ý nhiều.
“Có biến?” Diệp Tử Ôn nghe được chút manh mối từ
trong lời của anh.
“Ừ.” Tô Dịch Thừa đáp, cũng không phủ nhận.
“Ha ha,
thật hay giả, mang ra cho các anh em xem.” Diệp Tử Ôn cười lớn nói, kể từ sau
chuyện của Lăng Nhiễm, những năm gần đây chưa từng nghe cậu ta nói chuyện tình
cảm, nếu không phải đã biết cậu ta từ nhỏ, dường như cùng lớn lên với nhau, thì
anh cũng không khỏi hoài nghi giới tính của cậu ta bị thay đổi vì chịu đả kích
từ sự việc đó.
“Hôm nào đi, mình phải hỏi cô ấy trước.” Tô Dịch Thừa cười
nói.
“A Thừa, cậu càng như vậy mình càng tò mò đó là người phụ nữ như thế
nào.” Khơi ra hứng thú của người khác thật là một chuyện vô đạo đức.
“Ha hả.”
Tô Dịch Thừa chẳng qua là cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, Tử
Ôn, căn hộ của mình ở Cảnh Viên kia, hôm nào cậu giúp mình sửa sang lại đi, càng
nhanh càng tốt.” Hiện tại căn hộ này quá nhỏ rồi, với tính chất công việc của An
Nhiên thì cần giúp cô chuẩn bị một phòng làm việc riêng mới được.
“A Thừa,
mình đi châu Âu thật chỉ có nửa tháng sao?” Diệp Tử Ôn không khỏi hoài nghi mình
có phải rời đi quá lâu rồi không, làm sao có một số việc lại thay đổi nhanh như
vậy!
“Ha hả, được rồi, hôm nào rồi nói sau, hiện tại mình phải chạy đến thị
ủy, buổi sáng còn có hội nghị.” Nói xong, Tô Dịch Thừa cúp điện thoại, khởi động
xe chuẩn bị rời đi.
“Cốc cốc.”
Cửa sổ xe đột nhiên bị người gõ vang, anh
quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên béo mập đang đứng ở bên ngoài. Nếu
như anh nhớ không lầm thì người đàn ông này là tổng giám đốc thiết kế của ‘Kiến
trúc Chân Thành’, cấp trên trực tiếp của An Nhiên, Hoàng Đức Hưng.