Chương 43: Một bài thơ nhỏ

Bữa cơm tối này cũng không nghiêm túc như An Nhiên nghĩ, hình như mọi người đều

nhìn thấu sự căng thẳng của cô, nên cả một bữa cơm miệng Tô Dịch Kiều không hề

dừng lại, bầu không khí được điều hòa vô cùng thoải mái. Tần Vân gắp thức ăn cho

cô không ngừng, chỉ sợ cô ăn không đủ no lại không dám ăn. Tô Văn Thanh và Tô

Hán Niên cũng chỉ từng người hỏi thăm hoàn cảnh gia đình An Nhiên, biết được cha

An Nhiên, Cố Hằng Văn là giáo viên cao trung, còn đam mê thư pháp, thì Tô Văn

Thanh liền mong mỏi hôm nào cùng ông thảo luận những tâm đắc trong nghiên cứu

thư pháp. Tô Hán Niên vốn là quân nhân nghiêm túc, nhưng mà hôm nay đặc biệt

cười nhiều hơn, sợ mình nghiêm túc quá làm cháu dâu sợ hãi.

Tối hôm đó, cả

nhà vui vẻ uống chút rượu, tửu lượng An Nhiên không tốt nhưng cũng cùng uống một

chút. Sau đó dưới sự kiên trì của Tần Vân, đêm đó Tô Dịch Thừa và An Nhiên phải

ở tại trong đại viện.

Ăn xong cơm tối Tô Dịch Thừa được ông nội Tô gọi đi

đánh cờ tướng, mà cha Tô thì theo thói quen vào thư phòng luyện bút pháp, còn

Tần Vân thì cùng cô giúp việc bận rộn trong phòng bếp, Tô Dịch Kiều vốn dẫn theo

An Nhiên tham quan đại viện này một lần, lại không ngờ giữa chừng thì ‘Du Nhiên

Cư’ gọi điện đến, nói là có người gây chuyện, cô phải chạy đến xử lý một chút.

Cho nên chỉ còn lại một mình An Nhiên đứng trong phòng Tô Dịch Thừa.

Gian

phòng của Tô Dịch Thừa được bài trí đơn giản, gần như cùng thiết kế với khu nhà

trong thành thị, chỉ khác là phòng trong đại viện này nhiều giá sách, một cái

giá sách trúc cũ kỹ cũng không lớn, mỗi tầng đều đầy sách, anh đọc rất nhiều

loại sách, từ tri thức tác phẩm đến danh ngôn, tiểu sử danh nhân, từ tác phẩm cổ

văn thưởng thức đến tiểu thuyết thịnh hành bán chạy ở nước ngoài, từ tạp san

quân sự khô khan, cứng ngắc, đến những tạp chí thời thượng trào lưu hiện hành,

gần như thu thập được nội dung mọi phương diện.

An Nhiên tiện tay cầm một tập

thơ liếc nhìn, là bài Một đêm ở Firenze* của Từ Chí Ma, liếc nhìn qua loa, sao

đó cô đưa tay vốn muốn để thơ lại chỗ cũ, không ngờ có một tờ giấy từ trong

trang sách rơi xuống. An Nhiên khom lưng nhặt lên, là một đoạn thơ ngắn viết tay

‘Bài thơ nhỏ’ của Biện Chi Lâm. (Firenze*: địa danh gọi theo tiếng Ý, tiếng Anh

là Florence)

“Em đứng trên cầu ngắm cảnh

Người ngắm cảnh trên cầu lại

ngắm em

Ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng em

Giấc mộng ai kia lại được em

tô điểm.”

Nét chữ rất xinh đẹp, tinh tế nhỏ nhắn, hẳn là chữ con gái.

“An

Nhiên.”

An Nhiên đang xem, thì cửa được đẩy ra, Tần Vân cười híp mắt đi

vào.

Cô bỏ vật trong tay xuống, mỉm cười gọi bà: “Mẹ.” An Nhiên nhìn bà, giờ

phút này thật ra thì trong lòng cô vẫn còn căng thẳng, nhưng mà đã tốt hơn nhiều

so với lúc vừa tới.

“Đến đây, hai mẹ con chúng ta ngồi xuống trò chuyện.” Tần

Vân kéo An Nhiên để cô ngồi với mình ở trên giường của Tô Dịch Thừa.

Vỗ nhẹ

tay An Nhiên, Tần Vân hỏi: “Nói cho mẹ một chút, con và a Thừa nhà chúng ta quen

biết như thế nào?”

“Ách.” An Nhiên sửng sốt, có chút khó có thể mở miệng, cô

cũng không thể nói là cô xem mắt nhầm, sau đó hai người cứ mơ mơ hồ hồ như vậy

mà đi cục dân chính được.

Nhìn điệu bộ của cô, Tần Vân cho là cô thẹn thùng,

xấu hổ không muốn mở miệng, chỉ cười nói: “Vẫn còn xấu hổ a.”

An Nhiên đỏ

mặt, chẳng qua là cười.

Tần Vân cũng không ép cô, vốn cũng chỉ là thuận miệng

hỏi một chút, dù sao hôm nay coi như là lần đầu tiên gặp con dâu, bà cũng không

thể hù họa người ta được. Cười, bà lấy ra một hộp gấm tinh sảo từ trong túi, đưa

cho An Nhiên, “Cầm lấy, mở ra xem một chút.”

An Nhiên sững sờ nhận lấy, cô

nghe lời bà mở hộp gấm ra, bên trong có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xinh xắn,

màu sắc, ánh sáng rất xinh đẹp, có thể nhìn ra là loại hảo hạng.

“Mẹ, đây

là?” An Nhiên nghi hoặc nhìn bà, không hiểu rõ ý của bà.

Tần Vân cười, đưa

tay lấy chiếc vòng ngọc kia ra, sau đó đeo lên cho An Nhiên, vừa nói: “Cái vòng

ngọc này khi xưa mẹ chồng ta cũng chính là bà nội của a Thừa cho ta, sau khi ta

vào cửa, hiện giờ rốt cuộc a Thừa cũng kết hôn, vòng tay này a cũng nên truyền

cho con rồi.” Nhìn cánh tay nhỏ bé trắng ngần của cô khi đeo chiếc vòng phỉ thúy

này lên thật là đẹp mắt.

Nghe vậy, An Nhiên muốn tháo chiếc vòng ngọc ra:

“Mẹ, cái này quá quý giá rồi, con, con không thể nhận.” Vòng tay được truyền

từng đời từng đời như thế, giống như là bảo vật gia truyền, làm sao cô tiếp nhận

được!

“Đeo.” Tần Vân nghiêm mặt, thật tình nói: “Làm sao không thể nhận, đây

chính là cho con dâu Tô gia, chẳng lẽ con không phải con dâu của Tô gia chúng ta

sao?”

“Con…” An Nhiên cứng họng, bây giờ cô là con dâu Tô gia không sai,

nhưng là sau này thì sao, cô không dám xác định, dù sao hôn nhân của cô và Tô

Dịch Thừa cũng không phải là kết quả của tình yêu bình thường.

Bộ dạng không

nói ra lời của An Nhiên chọc cười Tần Vân rồi, bà lôi kéo tay cô khẽ cười nói:

“Các con ở trong khu vực thành thị, cuộc sống sau này của a Thừa cần con chăm

sóc, dĩ nhiên nếu a Thừa khiến con tủi thân, con có thể trực tiếp tới tìm ta, mẹ

làm chủ cho con.”

An Nhiên nghe, liền cười nhạt gật đầu.

Hai mẹ chồng con

dâu lại nói thêm một số chuyện khác, nhưng mà toàn là Tần Vân nói, An Nhiên chỉ

cười nhạt gật đầu nghe, vì ‘lấy lòng’ con dâu mới, Tần Vân nói rất nhiều chuyện

khi còn bé của Tô Dịch Thừa, nghe thấy được khiến An Nhiên cảm thấy bất ngờ, cô

hoàn toàn không nghĩ tới Tô Dịch Thừa ôn nhuận nho nhã bây giờ cũng có tuổi thơ

nghịch ngợm như vậy, cũng sẽ leo cây trèo tường, cũng sẽ chọc giận cha đến mức

bị phạt đứng quân tư. (tư thế quân nhân)

Vào thời điểm hai người đang vừa nói

vừa cười, cửa phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa nhìn bà xã và mẹ mình, cười nói:

“Nói cái gì đó, ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng.”

“Chuyện riêng tư của mẹ

chồng con dâu, không nói cho con.” Tần Vân buồn cười đứng lên chuẩn bị rời đi,

nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, các con sáng sớm mai còn phải đi

làm, buổi tối tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong, bà xoay người đi ra

ngoài.

Tô Dịch Thừa đóng cửa phòng lại, quay đầu thấy An Nhiên tay trái nắm

tay phải, có chút mất tự nhiên bất an đứng ở đó.

Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi:

“Làm sao vậy?”

An Nhiên nhìn anh, vội lắc đầu, chỉ nói: “em, em đi tắm.” Thật

ra thì đến bây giờ khi chỉ còn hai người bọn họ, An Nhiên mới nhớ tới tất cả

chuyện tối qua, lúng túng xấu hổ từng chút dâng lên, thậm chí căng thẳng đến

không biết đối mặt với anh như thế nào.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng nở

nụ cười như có như không, chỉ thấy người vốn đang chạy tới cửa phòng tắm đột

nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn anh, nói, “còn, vậy thì anh

đi tắm trước đi.”

Tô Dịch Thừa nhướng mày, hỏi cô: “tại sao?”

Tránh ánh

mắt anh, An Nhiên chỉ nói: “em, hôm nay em không định tắm.” Nói xong thì đi đến

cái giường cũng không tính là lớn. Cô mới không muốn nói là vì không có quần áo

ngủ mà không tắm, hiện giờ cô sợ nhất chính là hai chữ ‘đồ ngủ’ này.

Tô Dịch

Thừa buồn cười nhìn cô, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô. Anh xoay người lấy cái

áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo trong phòng ra, mỗi tháng cũng về ngủ mấy đêm

cho nên trong phòng còn giữ mấy bộ đồ anh thường tắm rửa.

Xoay người đưa áo

sơ mi trắng cho An Nhiên, nói, “Đi đi.”

An Nhiên sững sờ nhìn anh một chút,

rồi lại nhìn cái áo sơ mi trong tay anh, một lúc lâu mới hơi đỏ mặt nhận lấy,

sau đó cũng không quay đầu lại bước nhanh vào phòng tắm.