Thanh âm lạnh lùng đều khiến An Nhiên và Lâm An Kiệt sửng sốt.
Dưới ngọn đèn
lờ mờ, An Nhiên chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài
mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau lưng anh ta lại sáng sủa, An Nhiên cũng không
thấy rõ hình dáng của anh ta. Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng, An
Nhiên nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Lâm An Kiệt
ra, đứng cách xa anh ta vài mét.
“Ai đó, tôi và bạn gái thân mật thì liên
quan gì đến anh.” Lâm An Kiệt xoay người, đi đến chỗ người đàn ông kia, giọng
nói rất hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của
anh ta.
“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Ở một bên An Nhiên vội vàng mở miệng
giải thích, làm rõ quan hệ của cô và Lâm An Kiệt. Vốn tính hẹn hò với anh ta một
chút, nhưng bây giờ thật sự không cần thiết nữa.
Người đàn ông trong bóng tối
nhìn về phía Lâm An Kiệt, mở miệng nói: “Anh nghe thấy chứ?” Vừa nói, vừa lấy
điện thoại di động, đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.
“Chờ
một chút.” Lâm An Kiệt cho là anh ta muốn báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi
lại, anh ta là nhân viên công vụ, nửa năm sau chuẩn bị được thăng chức phó
phòng, không thể chọc vào chuyện phạm pháp như vậy. Sau đó quay đầu nhìn An
Nhiên một cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ đi.
Đợi khi Lâm An Kiệt đi,
người đàn ông kia từng bước đi đến chỗ An Nhiên.
Đến gần, An Nhiên mới nhìn
thấy rõ gương mặt cực kỳ anh tuấn của anh ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm
thúy, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, là một mỹ nam hiếm gặp.
“Cô không sao
chứ?” Người đàn ông mở miệng, thanh âm không lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm
nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
An Nhiên ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp,
vội lắc đầu, nói: “Không sao, không có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn
anh!”
Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người muốn đi, rồi đột nhiên
nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: “Cần tôi đưa cô về không?”
An Nhiên
có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người, nghe anh ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ
chối, nói: “Không, không cần, tự tôi có thể đi về.” Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi
khiến cô có chút sợ, nhưng cô còn không nhu nhược đến mức không thể tự về nhà,
hơn nữa cô và anh ta vốn không quen biết, làm sao lại không biết xấu hổ mà làm
phiền người ta.
Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của cô, khóe
miệng nhếch lên, mỉm cười nói: “Người đàn ông kia không thích hợp với cô.” Nói
xong, cũng không đợi An Nhiên phản ứng gì thì đã xoay người rời khỏi cái hẻm nhỏ
u ám này.
An Nhiên sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, từ đầu đến cuối cũng
không hiểu ý tứ câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, rốt cục cô lắc đầu
không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp đón xe về nhà.
Lâm An
Kiệt có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, xem mắt dùng vé cà phê miễn phí,
thanh toán tiền ăn cơm thì anh ta trốn đi vệ sinh, ngay cả người xấu cáo trạng
trước, anh ta cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Khi An Nhiên về đến nhà thì Lâm
Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt rất khó chịu, thì
ra trước khi An Nhiên về thì Lâm An Kiệt kia đã là kẻ xấu tố cáo với dì Trương –
đồng nghiệp của Lâm Tiểu Phân, cằn nhằn nói bà giới thiệu loại con gái gì cho
anh ta, hẹn ăn cơm thì đi nhà hàng đắt tiền nhất, chọn món ăn đắt tiền nhất, cơm
nước xong thì cả cái nắm tay cũng không được, còn định báo cảnh sát nói anh ta
vô lễ, anh ta tức giận nên mắng cả dì Trương.
Dì Trương vốn muốn làm người
mai mối chuyện tốt, hiện tại ngược lại, làm chuyện tốt không thành, còn bị chửi
loạn một trận, liên lụy đến danh dự của mình. Càng nghĩ càng thấy tức giận, cho
nên liền gọi điện thoại đến vặn hỏi Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, bọn họ vừa cúp
điện thoại thì An Nhiên về nhà.
An Nhiên nhìn sắc mặt cha mẹ rõ ràng bất
thường, hỏi ra mới biết Lâm An Kiệt kia còn trơ tráo đến mức này, mệt cô còn
định hẹn hò với anh ta, bây giờ nhìn lại thật sự là nên sớm cắt đứt mới
đúng.
“Nhiên Nhiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, mẹ và cha con cũng không
tin con là người không có đạo lý như vậy.” Lâm Tiểu Phân nói, con gái bà thế nào
bà biết rõ, nhưng dì Trương cũng không phải là người nói bậy, thọc gậy bánh xe,
trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
“haiz, người đàn ông kia
muốn cưỡиɠ ɧϊếp con, may mà có người đi ngang qua ngăn lại, nhưng con không nói
gì, thậm chí tiền ăn cơm tối cũng là con trả.” An Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, tiếp
tục nói: “Mẹ, mẹ gọi điện cho dì Trương để con nói với dì.”
“Sao lại có
chuyện đó!” Nghe con gái nói suýt nữa là bị người kia làm nhục, Lâm Tiểu Phân
nghĩ đến liền tức giận, “Nhiên Nhiên, bây giờ mẹ liền gọi điện cho dì Trương,
muốn giới thiệu người như thế cho ai chứ, bà ấy nghĩ giới thiệu cho con gái mẹ
là không được.” Vừa nói vừa lấy điện thoại muốn gọi điện cho dì
Trương.
“Việc này không liên quan đến dì Trương, bà ấy cũng chỉ là có lòng
tốt nhưng trở thành chuyện xấu thôi, bà phải rõ ràng mọi chuyện, Nhiên Nhiên nhà
chúng ta cũng không phải như bà ấy nói, mà là đạo đức thằng kia có vấn đề.” Cố
Hằng ở Văn ở bên cạnh nói.
An Nhiên nhìn cha mẹ một chút, nhưng không nói gì,
xoay người vào phòng. Nằm trên giường, An Nhiên có chút buồn bực nhớ tới tình
cảnh buổi tối, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu người đàn ông kia không xuất hiện thì
không biết cô sẽ thế nào. Cô không biết sau này có thể gặp phải tình huống như
vậy nữa không, trước kia chưa bao giờ biết đi xem mắt, ăn bữa cơm cũng sẽ nguy
hiểm như thế, thế nhưng lại xảy ra ở tuổi này, hình như không có con đường nào
khác ngoài con đường này, chỉ trách mình ngu ngốc, một vết sẹo lại đau những sáu
năm.
Nghĩ đến lại thấy lòng khó chịu, bây giờ cô rất muốn tìm một người nói
chuyện tán gẫu một chút.
An Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Lệ, rất nhanh có
người nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia, Lâm Lệ đột nhiên phát ra một câu tiếng
hàn kém cỏi: “Yeoboseyo” Âm cuối kéo thật dài ra, âm điệu kia có phần vui tươi,
ở cái tuổi này, tâm tình cô hình như vĩnh viễn đều tốt như vậy, An Nhiên có chút
ghen tỵ, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.
“Nói tiếng chim gì đấy.” An Nhiên tức
giận nói.
“Hắc hắc, gần đây ta đang học Hàn ngữ, ta và Trình Tường bàn bạc
rồi, tuần trăng mật sẽ đi Hàn Quốc, Hàn Quốc nhiều mỹ nhân, haha.” Lâm Lệ vui vẻ
nói.
“Đi đi, cẩn thận Trình Tường của mi bị mỹ nữ cướp đi, sau đó quên mất
người phụ nữ lớn tuổi có chồng như mi.” An Nhiên nói xấu.
“Đi chứ, ai gia rất
tin tưởng tiểu Tường tử nhà ta, trong lòng tiểu Tường tử nhà ta chỉ có một mình
ta.” Vừa nói, vừa quay qua nói với người phía sau: “Đúng không, tiểu Tường
tử.”
An Nhiên mơ hồ nghe được Trình Tường trả lời, rồi sau đó thấy Lâm Lệ đắc
ý nói: “thế nào, nghe thấy chứ.”
“Nghe được, nghe được, mi chính là ai gia
lão phật gia, Trình Tường nhà mi chính là tiểu Lý tử bên cạnh,” An Nhiên chọc
ngoáy cười nói.
“Đi chết đi, đừng có mà nguyền rủa người khác như thế.” Lâm
Lệ cười mắng: “Nói đi, tìm chị đây có chuyện gì.”
An Nhiên thở dài, kể sơ
lược lại buổi xem mắt tối nay.
Nghe xong, Lâm Lệ ở bên kia bùng nổ nói: “ta
kháo! Thật là cực phẩm a, sao lại có người trơ tráo như thế, có ảnh không, để
chị đây cúng bái một chút.”
“Nói mi a, sao có thể không giữ mồm giữ miệng như
thế, chú ý dưỡng thai nữa, đừng làm hư con gái của ta.” Bị Lâm Lệ ầm ĩ một chút,
tâm tình An Nhiên thư thái hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn bực khó chịu
nữa.
“Đi chết đi, làm sao mi biết là con gái, ta muốn sinh con trai.” Lâm Lệ
cười mắng.
Hai người cứ trêu đùa như vậy, đột nhiên Lâm Lệ nghiêm túc nói:
“ôi chao, nói cho mi biết, trên tay ta có hàng, có muốn không?”
“Cái gì
hàng?” An Nhiên nghe không rõ, như lọt vào trong sương mù.
“Đàn ông a, đồng
nghiệp của Trình Tường, ta gặp rồi, hơn chúng ta hai tuổi, dung mạo hạng nhất,
bằng cấp hạng nhất, nghề nghiệp hạng nhất, dù thế nào cũng tuyệt đối là cực phẩm
trong cực phẩm, thế nào, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ta đồng ý
thay mi?” Lâm Lệ nói.
“Đừng, ta sợ cực phẩm rồi, mi hãy tìm người bình thường
chút cho ta đi.”
“Đi đi, sao có thể so sánh cực phẩm này với ‘cực phẩm’ kia
được a, nói thật, điều kiện vô cùng tốt, gặp hay không gặp. Nếu không phải ta đã
có tiểu Tường tử nhà ta rồi, ta nhất định sẽ theo đuổi anh ta. Lâm Lệ có chút mê
gái nói.
An Nhiên toát mồ hôi: “Dường như tiểu Tường tử nhà mi cũng là do mi
mặt dày mày dạn theo đuổi đi!” Người này thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó
dời a!
“Hắc hắc, điều quan trọng nhất không phải là bắt đầu thế nào mà là có
kết quả, mặc dù lúc đầu là ta theo đuổi người ta rất cực khổ nhưng nhiều năm như
vậy rồi, ai dám nói chúng ta không hạnh phúc.” Lâm Lệ rất tự hào nói.
An
Nhiên nghe xong, trong lòng suy nghĩ, đúng a! Không cần quan tâm đã dùng biện
pháp gì, bây giờ giữ được bên người mới là quan trọng nhất, ai nói là sai
đây.
Thấy cô không nói gì, Lâm Lệ nói: “An tử, mi không trả lời ta coi như là
mi đồng ý nhé, ngày mai ta bảo Tiểu Tường tử nhà ta liên lạc, có tin gì sẽ gọi
cho mi.”
Xem đi, vốn tốt không bằng mạnh mẽ. Không lấy được người muốn lấy,
thì là ai cũng có khác gì nhau đâu.