Sau khi bộ đồ ngủ đặc biệt được đưa vào, qua 10 phút đồng hồ, cửa phòng tắm vẫn
chưa hề được mở ra.
Tô Dịch Thừa đứng ở ngoài cửa phòng tắm, dục hỏa cũng
không biến mất mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn rồi, trong đầu không ngừng hiện ra
dáng vẻ An Nhiên sau khi mặc bộ đồ ngủ thiếu vải kia, vẻ thanh lệ kèm theo tia
quyến rũ chọc người. Nghĩ vậy, ham muốn trong cơ thể lại càng mãnh liệt.
“An
Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi, thanh âm cực kỳ khàn khàn. Lúc này đây anh có một xúc
động muốn đẩy thẳng cửa vào, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
Lại qua không biết
bao lâu, “két…” cửa phòng tắm rốt cuộc được mở ra, An Nhiên cuốn chặt cái khăn
tắm không lớn lắm kia, đi từ phòng tắm ra ngoài, khăn tắm trùm được đường cong
lả lướt của cô nhưng lại để lộ đôi chân thon dài.
Nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng
ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng dưng đỏ lên, giống như là quả táo chín
đỏ mọng, mà tất cả rất là dễ thương trong mắt Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa nhìn
cô chằm chằm, không hề chớp mắt, dường như nhìn thấy một vật báu nào đó vậy, nếu
như nháy mắt một cái có thể vuột mất cái gì.
An Nhiên bị nhìn như vậy rất là
xấu hổ, tránh ánh mắt của anh, đồng thời trong lòng cực lực hỏi thăm trên dưới
tổ tông nhà Lâm Lệ mấy lần.
“Thật ra thì, tôi … cái áo ngủ này không phải của
tôi —” Tay nắm chặt cái khăn tắm.
“An Nhiên.”
An Nhiên thử muốn giải thích
cái gì lại bị anh ngắt lời, sau đó im lặng, ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.
Tô
Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, sau đó đi về phía cô, chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi
đưa tay ôm thật chặt cô vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “An Nhiên, em
chuẩn bị xong chưa?”
Vì du͙© vọиɠ hành hạ mà thanh âm của anh trở nên đặc biệt
ám ách nhưng giàu từ tính, thậm chí nghe vào lúc này lại có loại cảm giác mị
hoặc, mê người, khiến An Nhiên hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, chỉ
ngây ngốc đứng đó tùy anh ôm.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, thân thể mềm mại không
xương lúc này được anh ôm chặt, dường như từ giây phút cô bước ra từ phòng tắm,
lý trí của anh đã hoàn toàn biến mất, hô hấp ngắn rồi nặng, cuối cùng cực kỳ dồn
dập.
An Nhiên bị nhiệt độ trên người anh hù dọa, cả người bị anh ôm gắt
gao,giữa thân thể hai người không hề có kẽ hở.
“An Nhiên…” Thanh âm trầm thấp
vô cùng ám ách của anh lại vang lên bên tai cô.
Cô có phần sợ sệt, dường như
biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng muốn đẩy anh ra, lại căn bản không có
sức lực từ chối, chống cự lại.
Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai cô, để lại một dấu đỏ
nhợt nhạt trên gáy trắng ngần của cô, đó là ấn ký anh dành cho cô.
Thật ra
thì trước đó An Nhiên đã chuẩn bị tốt, ngày này sớm muộn gì cũng đến, tối nay
coi như là ý trời, cô không thể nói nổi lời từ chối rồi, mặc dù còn hơi hồi hộp,
hơi lo lắng, nhưng giờ phút này An Nhiên cũng chậm chạp học tiếp nhận.
Nghĩ
thế An Nhiên nhắm mắt lại, quên đi lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, giao bản
thân mình cho anh, anh là chồng cô, là người kề vai sát cánh với cô trong tương
lai. Tay từ từ đưa lên cổ anh, chậm rãi học đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận
được sự đáp lại của cô, đó như là một lời khích lệ, Tô Dịch Thừa ôm cô càng chặt
hơn, động tác hôn càng thêm điên cuồng.
Mặc dù An Nhiên không theo kịp anh,
nhưng cũng có gắng khiến mình phối hợp với anh.
Trong lúc vặn vẹo, khăn tắm
để trùm không biết bị kéo xuống như thế nào, bộ nội y khêu gợi kia mặc trên
người An Nhiên như ẩn như hiện, da thịt trắng ngần hồng hào lộ ra càng khiến An
Nhiên mềm mại, gợi cảm mê người.
Tô Dịch Thừa si mê nhìn, ánh mắt không rời
khỏi cô. Cô còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh, quần áo này mặc trên người
cô giống như là muốn câu người trăm lần!
Cảm giác lạnh lẽo khiến An Nhiên
phục hồi tinh thần lại, mở mắt ra, thấy hai mắt Tô Dịch Thừa ẩn chứa du͙© vọиɠ
mãnh liệt, nhìn chăm chú vào cô, cô đột nhiên cúi đầu, mới phát hiện khăn tắm đã
sớm rơi xuống chân, lúc này trên người cô đang mặc cái mà Lâm Lệ gọi là ‘quà
cưới’.
Vội vàng đưa tay che ngực mình, e thẹn trừng to mắt có chút mất tự
nhiên nhìn anh, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nóng rực, bị anh nhìn
chăm chú cô rất không tự nhiên, cuối cùng có chút thẹn quá hóa thành giận mà
nũng nịu nói: “Sắc lang, đừng nhìn nữa!”
Tô Dịch Thừa hoàn toàn bỏ ngoài tai
những lời mắng mỏ tức giận của cô, anh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước
mắt, đàn ông quả nhiên là động vật có nửa người dễ dàng bị kí©h thí©ɧ.
An
Nhiên che phía trên lại không che được phía dưới, cuối cùng dứt khoát nghiêm
khắc che lại ánh mắt của Tô Dịch Thừa, gắt giọng: “Không, không cho nhìn.”
Bị
cô bịt mắt, khóe miệng Tô Dịch Thừa từ từ cong lên thành nụ cười, trong đầu anh
cũng có thể tưởng tượng ra dáng điệu cô mặc bộ quần áo kia, cô lấy tay bịt mắt
làm sao có thể che được.
Đưa tay dùng sức ôm cô vào lòng một lần nữa, thân
hình đẫy đà mềm mại kề sát vào l*иg ngực anh, môi anh cọ sát vào vành tai cô,
hơi thở ấm áp kia phả vào lỗ tai cô.
An Nhiên không nhịn được mà run rẩy,
trái tim cũng thình thịch đập dồn dập.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa nhẹ giọng
gọi, thanh âm trầm trầm ám ách vang lên bên tai cô: “Em đang định cám dỗ anh
sao?” Giọng nói kia còn mang theo mùi vị khıêυ khí©h.
An Nhiên mãnh liệt lắc
đầu, ra sức muốn giải thích: “tôi, tôi không có, đồ ngủ là Lâm Lệ mua, tôi căn
bản là không —”
Sau đó, cô cũng không nói được gì nữa.
Đôi môi khát khao
của Tô Dịch Thừa như phát cuồng mà đặt lên môi đỏ mọng của cô, khẽ thở gấp, cái
lưỡi nóng bỏng bá đạo xâm nhập vào trong miệng cô, trượt qua hàm răng lại cuốn
lấy cái lưỡi của cô, An Nhiên than nhẹ thở gấp, tay nắm chặt đồ ngủ.
“Tô … Tô
Dịch Thừa.” Cô ưm nhẹ, còn êm tai hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Tô Dịch
Thừa ôm cô, hai người cùng ngã vào giường lớn phía sau.
Nhiệt độ trong phòng
từng chút từng chút tăng lên, trong không khí có nhiệt độ nóng cháy người. Sau
đó tiếng đàn bà thở gấp, đàn ông gầm nhẹ từ từ vang lên trong màn đêm.
Trong
phòng là một cảnh xuân kiều diễm, ngoài cửa sổ, đêm, rất mê người.