Chương 165: Tâm sự

Vì không muốn Lâm Tiểu Phân lo lắng, An Nhiên lấy cớ hai ngày nay mình bị

cảm, không đi bệnh viện, muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mà trên thực tế là theo

Tô Dịch Thừa về đại viện quân khu, vì chuyện này vẫn còn rùm beng, hằng ngày

luôn có một loạt phóng viên tới cổng tiểu khu, điện thoại trong nhà cũng liên

tục cứ cúp lại reo lên, cho nên Tô Dịch Thừa mới muốn đưa An Nhiên về đại viện,

ở đây có thể yên tĩnh, an tâm nghỉ ngơi.

Về chuyện lần này cha Tô cũng không nói nhiều, chỉ gọi Tô Dịch Thừa vào trong

thư phòng, hai cha con ở trong đó nói chuyện suốt hơn hai tiếng. Khi đi ra An

Nhiên hỏi anh, Tô Dịch Thừa chỉ cười cười, không nói gì nhiều.

Mặc dù tay bị thương, nhưng mà hai ngày sau chuyện xảy ra, Tô Dịch Thừa vẫn

đi làm như thường lệ. Mà An Nhiên thì ở lại đại viện, bên tai truyền đến khẩu

lệnh huấn luyện, An Nhiên lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Ăn cơm tối xong An Nhiên ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Tần Vân.

Câu được câu chăng một lúc lâu, Tần Vân nhìn An Nhiên đắn đo hỏi: "An Nhiên a, a

Thừa đã nói chuyện của nó với Lăng Nhiễm với con chưa?"

Gần đây có quá nhiều chuyện, lại còn rất ầm ĩ rồi, bà thật là sợ những chuyện

nhàm chán kia sẽ khiến con bé này không thoải mái, nếu vì Lăng Nhiễm mà ảnh

hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người họ, vậy thì thật sự không ần thiết

rồi, mặc dù nhìn ra được quan hệ của cô và a Thừa vẫn giống như bình thường,

nhưng mà mấy ngày nay, con trai không ở nhà, cô có vẻ rầu rĩ không vui bao

nhiêu.

Ai! —— trong lòng than nhẹ, làm cha mẹ chính là như thế, luôn lo này lo kia,

vốn tưởng một Dịch Kiều thôi đã đủ khiến bà lo nghĩ rồi, tưởng là a Thừa, đứa

con này đủ chững chạc trưởng thành rồi, bà không cần hỏi nửa câu, nhưng nào đâu

ngờ gần đây lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như thế, nếu nói trong lòng An

Nhiên có khúc mắc không vui thì đó chũng là chuyện bình thường, có điều là đừng

vì thế mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai vợ chồng họ mới tốt.

An Nhiên hơi sửng sốt, nhìn Tần Vân gật đầu, nói: "Dịch Thừa đã nói với con."

Cô rất cảm kích sự thẳng thắn của anh, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng là vì anh

thẳng thắn ngay từ đầu, cho nên mới khiến quan hệ vốn kỳ quặc của hai người ban

đầu trở nên gần gũi hơn.

Nghe vậy, lúc này Tần Vân mới yên tâm lại, gật đầu nói: "vậy thì tốt, vậy thì

tốt." Những chuyện này giấu diếm không bằng nói thẳng ra, nhìn cô, Tần Vân lại

hỏi: "An Nhiên, mẹ thấy gần đây con rầu rĩ không vui, có phải là có gì không

thoải mái với chuyện Lăng Nhiễm không a, nếu có thì con cứ nói ra, đừng giữ

trong lòng, mẹ cũng biết gặp chuyện này nhất định rất khó chịu."

An Nhiên nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ý Tần Vân, vội lắc đầu nói: "mẹ, có

phải là mẹ hiểu lầm cái gì không? Con không để ý chuyện Lăng Nhiễm." Tô Dịch

Thừa đã nói mọi chuyện giữa anh và Lăng Nhiễm cho cô rồi, lý do cô cũng biết rõ

rồi, vả lại chuyện hai lần này cũng đều là do bản thân Lăng Nhiễm rắp tâm làm,

không thể trách Tô Dịch Thừa được.

"Mẹ thấy con cứ rầu rĩ." Tần Vân nghi hoặc cau mày lại, nghĩ tới cái gì, nhìn

cô căng thẳng hỏi: "An Nhiên, có phải người có chỗ nào không thoải mái

không?"

"Không có" An Nhiên lắc đầu, nhìn bà lo lắng: "con chỉ là đang lo lắng, con

lo cho sức khỏe mẹ con." Có thể nói bây giờ mắt mẹ đã không nhìn thấy gì rồi,

trước mắt phải nhanh chóng phẫu thuật, nếu qua thời gian phẫu thuật tốt nhất thì

chỉ sợ là sẽ để lại di chứng.

Lúc này Tần Vân mới kịp phản ứng, mấy ngày qua đầu tiên là bị con bé Dịch

Kiều kia nhiễu loạn đầu óc, bà cũng không biết con bé và thằng bé họ Diệp kia

trở nên tốt lên từ bao giờ, thế mà thằng bé họ Diệp kia lại chạy tới nói với bà

rằng muốn kết hôn với Dịch Kiều! Bà còn chưa kịp làm rõ chuyện của bọn họ, lại

xảy ra chuyện Lăng Nhiễm, nhất thời quên mất Lâm Tiểu Phân đang nằm viện vì u

não, nhưng mà như thế đã hiểu rõ vì sao An Nhiên rầu rĩ không vui như vậy rồi,

gần đâu nhiều chuyện cquas, lại còn phải lo lắng bệnh tình mẹ mình, đổi lại là

ai cũng cảm thấy phiền muộn.

"Bà thông gia thế nào rồi, sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa, xem mẹ này gần

đây cứ loạn hết cả lên, không có lúc nào để đến bệnh viện xem một chút." Tần Vân

tự trách nói.

An Nhiên lắc đầu: "vì khối u di chuyển, bây giờ đã đè lên dây thần kinh thị

giác, gần như là không nhìn thấy cả người đứng trước mặt rồi, phải nhanh chóng

làm phẫu thuật."

Tần Vân gật đầu, nét mặt lo lắng từ đáy lòng, bà biết lần phẫu thuật này nguy

hiểm thế nào, hơn nữa tuổi tác Lâm Tiểu Phân cũng không còn ít, chỉ sợ xảy ra

chuyện gì trong lúc phẫu thuật, thật không dám tưởng tượng.

Khẽ thở dài, đưa tay kéo tay An Nhiên nhẹ nhàng đặt vào tay mình, nhìn cô an

ủi: "sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi." Tình hình này chỉ có thể nói như

thế.

An Nhiên miễn cưỡng cười cười gật đầu với bà: "vâng, con không sao, mẹ đừng

lo lắng cho con."

"Đang nói chuyện gì vậy?" Tô Dịch Thừa một tay cầm cặp công văn đi từ sân

vào, một tay vẫn còn quấn băng gạc, vì vết thương trên tay tương đối sâu, cho

nên mấy ngày qua đi làm đều do thư ký Trịnh lái xe giúp

Thấy anh về, không đợi Tần Vân mở miệng, An Nhiên ngồi một bên đã hỏi: "ăn

chưa, hôm nay cô giúp việc làm món cà om dầu mà anh thích ăn, để em đi hâm nóng

cho anh."

Tần Vân ngồi bên cười đứng dậy, nói: "An Nhiên con đang mang thai to thế

không được làm những cái đó, để mẹ đi hâm lại đồ ăn." Nói xong không đợi An

Nhiên trả lời, liền đi vào bếp.

Tô Dịch Thừa vào phòng trước đặt cặp công văn xuống trước, rồi cởi bộ quần áo

trên người, thay một bộ quần áo khác rồi ra khỏi nhà vệ sinh, khi đi ra An Nhiên

đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại, nghe giọng điệu thì hẳn là Lâm

Tiểu Phân gọi đến.

"Con không sao, đã khá hơn rồi, mẹ đừng lo lắng cho con, tình hình mẹ thế nào

rồi? có chỗ nào không thoải mái không?" An Nhiên cầm điện thoại không yên lòng

nói với Lâm Tiểu Phân ở đầu bên kia.

Tô Dịch Thừa lẳng lặng tiến lên, ôm cô vào lòng từ phía sau, tay ôm bụng cô,

bao cả người cô vào lòng mình.

"Được rồi, mẹ, ngày mai con đến thăm mẹ, vâng, con biết rồi, không nghiêm

trọng lắm, mẹ đừng lo lắng." An Nhiên cúp điện thoại, khẽ thở dài một tiếng,

quay đầu, nhìn Tô Dịch Thừa, bất đắc dĩ nói: "mẹ biết chuyện hôm kia rồi." Bởi

vì biết cô là con gái Lâm Tiểu Phân, mà thấy hai hôm nay cô không đến, khi cô y

tá đưa thuốc thì đúng lúc thím Trương đang ở trong phòng vệ sinh, vì thấy không

có ai bên cạnh Lâm Tiểu Phân nên thuận miệng hỏi tình hình của An Nhiên, sau đó

mới lộ ra chuyện chiều hôm đó, mà rốt cuộc sau ba ngày xảy ra chuyện Lâm Tiểu

Phân biết được vào hôm ồn ào dưới tầng là hôm bà suýt mất đi con gái. Cho nên cô

y tá vừa đi, thím Trương về thì liền gọi điện thoại cho An Nhiên.

Tô Dịch Thừa ôm cô, hôn lên trán cô, nói: "không sao, ngày mai anh cùng em

đến bệnh viện."

An Nhiên gật đầu, tựa vào trong ngực anh.

"Lúc về anh đã qua bệnh viện." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Nghe vậy, An Nhiên kích động quay đầu, hỏi: "gặp mẹ sao?"

Tô Dịch Thừa lắc đầu: "anh chỉ đến gặp bác sĩ Trương, nghe ngóng tình

hình."

"Bác sĩ Trương nói như thế nào?" An Nhiên hỏi, nắm tay anh cả người trở nên

căng thẳng.

Tô Dịch Thừa vỗ vỗ cô, ý bảo cô không cần căng thẳng như thế: "bác sĩ Trương

nói thái độ của mẹ là không muốn xuất ngoại, muốn làm phẫu thuật trong

nước."

"Tại sao!" An Nhiên không giải thích được, rõ ràng đã liên lạc với bệnh viện

và bác sĩ bên Mỹ xong xuôi rồi, hơn nữa tay nghề bên kia cũng tốt hơn trong nước

rất nhiều.

Tô Dịch Thừa khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói: "thật ra thì em cũng nên

hiểu, đôi khi người ta già rồi sẽ như thế, cho dù nhìn bề ngoài rất lạc quan

mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng rất yếu đuối, có một số việc họ luôn tính đến

trường hợp xấu nhất, mà bác sĩ Trương nói, ông ấy cảm thấy mẹ lo lắng phẫu thuật

nguy hiểm."

"Thế không phải đã đổi thành đi Mỹ rồi sao!" Thiết bị và trình độ bên kia cao

hơn trong nước không ít, nếu lo lắng phẫu thuật nguy hiểm thì nhất định là nên

chọn nước Mỹ mới phải a!

Tô Dịch Thừa giải thích: "An Nhiên, có đôi khi người ta lớn tuổi rồi, thì băn

khoăn sẽ nhiều hơn, một số người vốn là ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, có tuổi

rồi đều chọn quay trở về, đó là lý do, còn không phải gốc gác của họ ở đây, lá

rụng về cội. Bản thân mẹ hiểu rõ lần phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, không

phải bà lo rằng cuộc phẫu thuật này xảy ra bất trắc thì sẽ thế nào, mà là lo

rằng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mà bà lại cách xa ngàn dặm."

"Sẽ không có bất trắc!" An Nhiên nhìn anh, kiên định nói: "không thể có

chuyện bất trắc!" Nói xong, hốc mắt bất thình lình đỏ lên, sau đó hơi nước dâng

lên, tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ.

Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô vào lòng, tay không ngừng vỗ về tóc cô, nói an ủi

bên tai cô: "đúng đúng đúng, sẽ không có bất trắc, nhất định sẽ không có gì bất

trắc."

Tựa vào trong l*иg ngực anh, An Nhiên không ngừng gật đầu, nước mắt trong hốc

mắt biến thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, dòng nước mắt kia rơi

xuống bả vai Tô Dịch Thừa, làm tổn thương da thịt anh.

Cứ khóc trong lòng anh như vậy một lúc lâu, An Nhiên mới chậm rãi rời khỏi

ngực anh, nhìn anh kiên định mà nghiêm túc nói: "Dịch Thừa, em muốn theo mẹ đi

Mỹ." Cô muốn ở bên cạnh mẹ, vào lúc đẩy bà vào phòng phẫu thuật thì nắm chặt tay

bà, nói cho bà biết mình vĩnh viễn đợi bà ngoài phòng mổ, nói cho bà biết đứa bé

trong bụng cô vẫn đang chờ bà thương yêu.

Tô Dịch Thừa nhìn ra được sự cương quyết trong mắt cô, cũng hiểu lòng cô lúc

này, chỉ gật đầu, nói: "được."