Từ trên đường ống thông gió, bà ủy viên nhảy xuống.
Trầm giọng nói một câu.
Dương Hằng quay về phía bà, không nói một lời.
Bà cũng không để ý mà nói tiếp, lột trần sự thật về cái nơi gọi là trại nuôi này.
"Nam, nữ đủ độ tuổi sẽ bị chúng ném vào trong cái phòng này rồi giam lại.
Định kì tiêm vào thuốc kí©ɧ ɖụ© và chất gây ảo giác để cả hai quan hệ với nhau."
Dương Hằng vẫn trầm mặc, nhưng bà vẫn có thể nghe được tiếng nắm tay răng rắc của hắn.
Ủy viên không dừng lại, thanh âm quanh quẩn khắp gian phòng.
"Mục đích của chúng là lấy được trẻ sơ sinh, nhưng không chỉ là theo một cách thông thường.
Chúng còn tiêm vào người phụ nữ ba loại thuốc khác nhau.
Tăng cường hocmon, kí©h thí©ɧ rụng trứng và sinh trưởng của thai nhi, đẩy nhanh tiến độ thai kì.
Cùng với đó là liên tục bổ sung dinh dưỡng bậc cao."
"Bằng việc sử dụng chất kí©ɧ ɖụ© và gây ảo giác không ngừng nghỉ.
Một người phụ nữ có thể sinh ra mười đứa trẻ trong vòng một tháng.
Những đứa trẻ này nhẹ cân hơn nhiều trẻ sơ sinh sinh non, một nửa trong số chúng chết ngay từ trong bụng mẹ, một nửa tiếp theo chết khi lọt lòng.
Số còn lại dù không chết cũng bị lũ tín đồ đưa đi làm gì có lẽ cậu cũng có thể tưởng tượng được."
Giọng ủy viên ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp.
"Mà dù có được cứu sống, chúng cũng chỉ là những đứa trẻ khiếm khuyết, không thể sống được quá một tuổi."
"Mà những người trong phòng giam này...!họ đã bị tàn phá một cách triệt để về cả thể chất và tinh thần.
Sau khoảng vài tháng thì sẽ kiệt quệ mà chết.
Không thể cứu chữa."
Bà ủy viên im lặng, Dương Hằng cũng im lặng.
Lúc này, có tiếng động phát ra từ phòng giam, một người phụ nữ tỉnh dậy, lê thân thể tàn tạ của mình đến góc phòng.
Hắn quay lại nhìn, người phụ nữ này đang ẵm một đống bùi nhùi.
Dương Hằng chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là một cái xác của trẻ sơ sinh đã phân hủy từ lâu, đến nỗi chỉ còn có xương sọ và hai hốc mắt là có thể nhận biết.
Người phụ nữ này không chỉ ôm một cái xác như thế, mà rất nhiều xác chồng chất lên nhau.
Nhưng bởi vì chúng quá nhỏ bé nên ôm vừa vòng tay người phụ nữ này, toàn bộ đều là đầu lâu chỉ to hơn trái táo một chút.
Dù xác thối đã dính đầy người, dù cho ánh mắt đã dại ra và trở nên vô hồn.
Cô ấy vẫn đung đưa đống xác trong lòng như đang ru con ngủ vậy.
Bà ủy viên không đành lòng xem tiếp mà quay đầu đi.
Dương Hằng chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
Trong lúc sự tĩnh lặng đang bao trùm, tiếng nói chuyện từ bên ngoài cửa truyền vào.
"Chậc, lại đến giờ bơm thuốc cho mấy con lợn nái này.
Đen đủi thật, lẽ ra hiên tại chúng ta phải ở sảnh thờ mới đúng chứ."
"Đừng nói nữa, làm cho xong đi.
Nếu thấy buồn chán thì có thể làm với mấy em trong này."
"Thôi đi, nhìn mấy con lợn này ta đã muốn nôn.
Dù sao cũng dùng mấy tháng nên tã hết rồi.
Nếu muốn thì chơi mấy em vừa mới nhập về kìa, vẫn còn tươi lắm.
Ha ha."
"Nói phải, lần sau yêu cầu phân công phòng đó.
Không để lâu quá lại kém mất."
Hai gã tín đồ mặc đồ bịt kín người đi vào, giọng nói như trò chuyện bình thường của chúng lại ẩn chứa nội dung ô uế và kinh tởm.
Cảm xúc của Dương Hằng như bị kích nổ.
Bành!!
Bà ủy viên chỉ cảm thấy một trận gió lướt qua người mình.
Sau đó là âm thanh va đập sau lưng.
Quay đầu lại, Dương Hằng đã tóm cổ hai gã tín đồ đập mạnh vào tường.
Mạnh đến mức từng mảng tường rụng xuống.
Hắn vẫn chưa kết thúc, nắm đấm như búa tạ nện thẳng vào ngực một tên, làm cho toàn bộ xương sường gãy vụn, trái lá phổi bị ép nát bét.
Tên còn lại không kịp kêu la hay báo động, khoảnh khắc cuối cùng của gã chính là nhìn thấy bàn chân của Dương Hằng đạp vỡ sọ não hắn như đạp vỡ một trái dưa hấu.
Máu tươi từ nắm đấm nhỏ giọt xuống, Dương Hằng lúc này thật giống như một con quái thú cuồng bạo.
Tràng diện tàn bạo và máu tanh vừa rồi không làm ủy viên có biểu hiện gì.
Bà quá hiểu cảm xúc lúc đó của Dương Hằng như thế nào.
Cũng giống như lần đầu tiên bà đi khu hai của phòng bếp vậy.
Hắn đứng trước cửa phòng giam của người phụ nữ, nhìn cô đang đung đưa những đứa con đã chết rữa từ lâu.
Dù cho hắn có thể dễ dàng gϊếŧ chết những kẻ đã mang lại thống khổ cho cô, đã khiến cô ra nông nỗi này, nhưng hắn lại không thể cứu được người mẹ này, cũng không thể đưa các con của cô về nữa.
Thứ duy nhất hắn có thể làm là cho người phụ nữ ra đi một cách nhẹ nhàng, như là an ủi cuối cùng với cô trước khi vào luân hồi.
"Đi thôi."
Ủy viên không quay đầu lại, trèo lên ống thông gió.
Dương Hằng liếc nhìn nơi này lần cuối, sau đó cũng đi theo bà.
Thông qua con đường ngầm này, hắn thấy được những bí mật đen tối nhất của giáo phái doom.
Phòng bếp nơi mà ủy viên đến lúc trước, phòng thí nghiệm với những xác chết bị biến đổi vặn vẹo chất thành đống.
Rất nhiều phòng thờ có cuồng tín đồ cải tạo và một đám tín đồ đang quỳ lạy, lẩm bẩm thứ ngôn ngữ khó hiểu của chúng.
Hắn cũng thấy được những người sống sót đang hì hục ăn bữa ăn của mình, không hề biết rằng thứ này là chính là xác người xay ra và nấu lên.
Thấy được chúng đang tha hóa những người khác, dần dần biến họ thành những tín đồ tôn thờ doom giống như chúng.
Dương Hằng không chỉ ngồi xem nữa, hắn chui ra làm loạn, đấm đá, phá phách khắp nơi.
Đánh cho cảnh vệ sứt đầu mẻ trán, liên tục gϊếŧ chết cuồng tín đồ.
Hai lưỡi kiếm bên tay Dương Hằng vung vẩy không ngừng nghỉ, vừa chạy vừa chém gϊếŧ.
Sau đó lại trốn vào ống thông gió tiếp tục di chuyển.
Mà nằm sâu nhất bên trong cứ điểm, người đứng đầu nơi này, một trong ba hầu cận của chủ giáo đang nghe đám tín đồ phía dưới báo cáo.
"Các ngươi tự giải quyết cho tốt, không thể làm hỏng buổi tế điển.
Chúa doom sẽ rất tức giận."
Gã này xua tay đuổi mấy tín đồ này đi, tiếp tục say sưa chuẩn bị tế phẩm cho tế điển.
Toàn bộ tế phẩm đều là từ gã chuẩn bị, bởi vì gã cho rằng đó mới đủ để chứng tỏ sự trung thành của gã với chúa doom.
Tế phẩm ở đây chính là những đứa bé từ trại nuôi.
Sau khi được sinh ra, những đứa bé này sẽ bị kí©h thí©ɧ tăng trưởng, biến thành hình dạng tương đương một đứa trẻ hai, ba tuổi.
Quá trình này diễn ra cần một tháng, cũng chính là chu kì mỗi lần tế điển.
Dù cho có cơ thể giống như hai đến ba tuổi, nhưng tuổi thật chỉ hơn một tháng mà thôi.
Nên chúng không biết bò, không biết lẫy, không biết đi, không biết nói chuyện.
Thân thể cực kì yếu ớt, bởi vì nó là tác dụng của thuốc mà ra.
Những người đứng đầu của giáo phái doom có chủ giáo, Toriel, Garfeild và gã quản lý bản doanh của giáo phái doom.
Trong đó, chủ giáo vì sợ hãi cái chết và sự căm hận loài người, Toriel thì hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ việc văn vẹo và tha hóa người khác, Garfeild là vì chủ giáo, chỉ có quản lý mới thật tâm thờ phụng chúa doom trong cả bốn người.
Hai mươi đứa trẻ bị quản lý đặt lên một chiếc bàn lớn như đang bày biện món ăn.
Gã thậm chí còn tự hào khi chứng kiến thấy sự ngăn nắp từ chiếc bàn lớn.
Liếc nhìn đồng hồ, nhận thấy bây giờ đã sắp tới thời điểm tế điển.
Gã quản ký dưới sự hộ tống của tín đồ bước vào một căn phòng lớn..