Chương 226: 226: Chuyện Của Các Mahou Shoujo 2

Kosame tuyệt vọng, và đó cũng là lúc cô rơi vào tầm ngắm của Admin.

Vào một buổi sáng lên lớp bình thường, cô đã nhìn thấy Admin Hachi qua màn hình điện thoại trong lúc cô nghe nhạc.

"Thật đáng tiếc làm sao...!thật đáng tiếc làm sao..."

"Chúng ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh ma thuật.

Trang web ma thuật sẽ gửi cho ngươi một cây gậy phép, dùng nó hay không là việc của ngươi."

"Chúc vui vẻ với cuộc sống của một Mahou Shoujo."

Màn hình nhiễu loạn, sau đó trở lại bình thường.

"Cái gì thế này? Trang web...!ma thuật?"

"Hể? Cậu vừa nói trang web ma thuật sao?"

Tuy rằng đã đeo tai nghe nên âm thanh của Admin không lọt ra ngoài, nhưng mà lời nói hoang mang của Kosame vẫn bị Kiyoharu ngồi ngay bàn dưới chú ý tới.

Cậu cũng là một Mahou Shoujo từ trước đó.

Kể từ thời điểm đấy, hai người bắt đầu thân quen với nhau cho tới hiện tại.

Hôm nay, Kosame đến bệnh viện làm kiểm tra một lần nữa.

Đón tiếp cô vẫn là vị bác sĩ kia.

"Tình trạng của cháu chuyển biến tồi tệ hơn dự đoán.

Chú nói thật, làm phẫu thuật hiện tại vẫn chưa phải là muộn..."

"Không sao đâu chú, nó không cần thiết nữa.

Cháu biết mình rõ việc mình có thể sống bao lâu."

Giờ đây, cô đã có thể bình thản nói về cái chết của chính mình, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

"Tớ xong rồi, Kiyo."

"Ồ, nhanh thế? Bác sĩ nói thế nào?"

"Như thường lệ thôi.

Hướng dẫn và cho tớ lựa chọn."

Kiyoharu thở phào, hơi hơi mỉm cười, đứng dậy kéo Kosame đi.

"Bây giờ vẫn còn sớm, chúngvta hãy dành thời gian còn lại..."

"A, đời sống ma của Junji Inakawa sẽ lên sóng hôm nay.

Đi xem không, Kiyo?"

"Tớ...!tớ...!không thích mấy thứ ma quỷ cho lắm..."

"Thế thì càng tốt, đi nào!" — QUẢNG CÁO —

...

Đối với bất cứ ai xa lạ, Ringa Sayuki đều duy trì biểu cảm lạnh băng.

Đó không phải là sự kiêu ngạo không coi ai ra gì, mà đó là sự cảnh giác của cô.

Trong quá khứ, cô từng bị bắt cóc bởi hai tên súc sinh đốn mạt.

Chúng là kẻ thù của cha mẹ cô, kẻ thù của băng Ringa.

Lúc đó, dù cô là con gái nhà Yakuza nhưng lại không khác nữ sinh bình thường là bao, bởi vì cha mẹ chưa từng áp đặt cho Sayuki điều gì cả.

Vào cái ngày định mệnh đó, cô bị bịt miệng rồi tóm lên một chiếc xe thùng, nó chạy qua khu vực không có camera, chiếc xe cũng bị tháo biển số khiến việc điều tra vô cùng khó khăn.

Thế là, cô mất tích ròng rã một năm trời.

Một năm trời bị nhốt cùng với hai gã đàn ông trong một căn phòng nhỏ, dù là đứa trẻ cũng không tin Sayuki chưa bị động vào.

Đánh đập, tra tấn bằng nhiều cách khác nhau.

Và kinh khủng nhất với một cô bé là xâm hại, xâm hại một cách nghiêm trọng.

Những ký ứckinh tởm đó vẫn ám ảnh cô đến tận bây giờ.

Vào cái lúc mà Sayuki đánh mất tất cả hi vọng, khi mà thể xác lẫn tinh thần của cô đã ở bờ vực của sự sụp đổ.

Admin Hachi đã xuất hiện qua cái màn hình ti vi cũ mèm đặt trong căn phòng bẩn thỉu.

Nó đã trao cho cô gậy phép dạng ma kiếm.

Đó cũng là cách cô trở thành một Mahou Shoujo.

Hai kẻ khốn khϊếp quay trở lại, phát hiện Sayuki đã thoát khốn liền hùng hổ lao tới.

Đáng tiếc, chúng không lường trước được sức mạnh của cây ma kiếm nên bị cô chém chết tại chỗ.

Dòng máu nóng hỏi vẩy lên mặt của Sayuki, vương vãi khắp căn phòng.

Không có kɧoáı ©ảʍ sau trả thù, chỉ có sự...!trống rỗng.

Đúng vào lúc này, cha và mẹ cô hớt hải chạy vào tìm con.

Hóa ra, hai người họ đã tra xét được manh mối, phát hiện tung tích của hai tên kia và đang tiến hành truy bắt.

Hai kẻ đó chạy trở về đây cũng là vì muốn lấy Sayuki làm con tin, ai ngờ lại bị cô gϊếŧ chết.

"Cha! Mẹ!"

Âm thanh đã niệm đi niệm lại trong đầu cô cả ngàn lần, vạn lần cuối cùng cũng được nói ra khỏi miệng.

Sayuki trở về trong vòng tay của hai đáng sinh thành.

Chỉ là...!cô đã gϊếŧ người.

Mẹ Sayuki không muốn con mình bị giam hãm bằng bất cứ hình thức nào nữa.

Quyết định dùng kiếm đâm chém hai tên kia sau đó nhận tội.

Cái lúc mà cảnh sát bắt giữ mẹ cô, Sayuki chỉ có thể gào khóc đến lạc giọng.

Còn cha Sayuki tuy không cam lòng, nhưng ông biết đây là quyết định của vợ mình, ông chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"Đã một tháng rồi...!mình chưa thăm mẹ."

Sayuki nhìn cuốn lịch tính thầm.

Dạo gần đây nhiều sự kiện ập tới quá, bí mật của đám Admin, kết đồng minh, những trận chiến sinh tử, tìm hiểu trang web ma thuật.

Mãi đến giờ cô mới có thời gian rảnh.

Sayuki đi đến trung tâm giam giữ, ngồi yên lặng trong phòng thăm hỏi người thân.

Cô chỉ mở mắt ra khi có tiếng bước chân xuất hiện.

Một người phụ nữ mặc áo tù, đôi mắt phượng sắc lạnh di truyền, cô có một mái tóc xoăn màu đen được buộc đuôi ngựa và thả một bên tóc mái.

"Sayuki, mọi chuyện như thế nào rồi?"

"Không có gì đặc biệt cả, còn mẹ?"

Chỉ khi nói chuyện với những người thân thiết, giọng điệu của cô mới hơi hơi giãn ra.

Mẹ Sayuki nhếch miệng.

"Kinh khủng, nhất là đồ ăn ở đây, nó cứ như thức ăn cho chó vậy."

— QUẢNG CÁO —

Dù nói thế, nhưng mẹ Sayuki vẫn dùng cái giọng điệu thảm nhiên.

Tuy thế, Sayuki vẫn thấy hối hận.

"Con xin lỗi, tất cả là tại con mà mẹ mới..."

"Đừng nói như vậy."

Ánh mắt của mẹ lướt qua một vệt lạnh lẽo.

"Chính hai tên chó chết tiệt từ nhà Gashouin đã giam giữ con gái yêu quý của ta trong suốt một năm.

Mối hận này sẽ không tiêu trừ nếu không chém chúng thành trăm mảnh và tiễn chúng xuống địa ngục."

"Con...!thật sự xin lỗi."

Mẹ Sayuki thở dài một hơi, trở về trạng thái bình thường.

"Sayuki, mặc dù phòng giam này đã ngăn cách chúng ta.

Nhưng mà ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh con.

Cũng đáng tiếc là ta không thể làm gì mỗi khi nguy hiểm ập đến."

"Không sao đâu ạ."

"Sayuki, quá khứ không thể chối bỏ.

Chỉ là...!hãy sống với hiện tại và hướng tới tương lai.

Đồ ăn ở đây rất kinh, nhưng ta cũng kết thêm được rất nhiều bạn tốt.

Ta đang tận hưởng cuộc sống này, con không cần lo lắng."

"Mẹ..."

"Thế nên là hãy trân trọng hiện tại, hiểu không?"

Người nhân viên phía sau thông báo giờ thăm hỏi tù nhân đã kết thúc.

Hai mẹ con dù còn nhiều chuyện muốn nói, đáng tiếc là thời gian không cho phép.

"Mẹ!"

Nhìn thấy mẹ mình đứng dậy rồi quay đi, Sayuki hô lớn gọi lại.

"Con có điều này nữa muốn nói với mẹ!"

"Gì vậy?"

"Con đã kết thêm được rất nhiều bạn.

Những người mà con có thể liều cả tính mạng để bảo vệ."

"Ồ, không hổ là con gái của ta.

Chăm sóc bố nó hộ ta nhé."

"Vâng."

...

"Yamai! Đi mua sắm nào! Tôi ngứa tay lắm rồi!" — QUẢNG CÁO —

"Vâng, thưa tiểu thư Mikari."

Mikari diện một bộ váy ngắn năng động cùng áo cộc tay, cây chổi ma thuật thì xách sau lưng.

Ông lão quản gia Yami thì vẫn là bộ áo đuôi tôm quen thuộc, đi theo thanh toán và xách đồ.

"Cái này đẹp này! Mua!"

"Vâng, thưa tiểu thư."

"Tôi muốn cái này, gói nó lại cho tôi!"

"Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư."

Sau hai tiếng đồng hồ mua sắm, Mikari mới vừa lòng thỏa ý trở về.

Ông lão quản gia còng lưng xách đồ đằng sau.

Chỉ là, hôm nay thật đúng là không bình tĩnh.

"Hắn có dao!"

Tiếng hét thất thanh vang lên thu hút sự chú ý của Mikari, cô liếc mắt về phía xa.

Thấy được một kẻ bặm bợm đang không ngừng vung dao giữa đường phố đông người qua lại, gây nguy hiểm với những người xung quanh.

Bộ dáng đại tiểu thư kênh kiệu biến mất, Mikari phi cái chổi bay ra hất tung con dao trên tay gã điên.

Không cho gã ta cơ hội làm hại bất kỳ ai.

"Cái đéo..."

Gã ta sững sờ, ngay sau đó tóm lấy một đứa bé ở gần đó.

Hét lớn đe dọa.

"Chúng mày đừng có lại gần! Không tao bóp chết thằng nhóc này!".