Chương 3: Đăng nhập

"Anh trai... Chuyện này có thật sự được không?" Meilin nhìn thoáng qua Liam đang bận rộn nấu một bữa tiệc cho cả hai người với chiếc bếp nhỏ.

"Chắc chắn là được rồi. Cả hai chúng ta vẫn đang phát triển và cần nhiều dinh dưỡng."

Đây chỉ là một căn hộ nhỏ nên cô bé có thể nhìn rõ anh trai đang hì hục nấu các món ăn khác nhau với một nụ cười trên môi.

Mùi thơm ngon đến nỗi cô bé không thể tập trung vào bài tập của mình. Từ khi nào anh trai của cô học được nấu ăn như thế này?

Với ánh mắt ngửi được thứ hương vị hấp dẫn, cô bé đứng dậy và đi đến gần Liam. "Anh trai, còn trường học thì sao? Anh đã không đi học trong hai ngày rồi?"

"Trường học à? Ha Ha Ha."

Liam muốn cười thật to và nói về cách các cơ sở giáo dục sẽ trở nên vô dụng như thế nào, nhưng thay vào đó, anh chỉ vuốt ve đầu em gái mình với một nụ cười trên môi.

"Anh trai của em ngu ngốc lắm. Vì vậy, anh hi vọng Mei Mei sẽ học tốt và giúp anh trong tương lai."

"Ah ... Ah ... Đừng nói vậy anh trai". Cô bé cau mày, phồng má.

Sau đó, hai anh em đùa cợt và trò chuyện một lúc trước khi dùng bữa tiệc. Đã lâu rồi Liam mới được thưởng thức những bữa ăn như thế này.

Anh ta sống như một con chó hoang ở kiếp trước. Anh ấy yếu đuối để có thể nuôi em gái của mình và cuối cùng, anh ấy cũng không thể cứu cô ấy khi những điều khủng khϊếp ập đến.

Anh ta sẽ không bao giờ để những điều đó lặp lại một lần này. Một tia sáng lạnh lùng lóe lên rồi chợp tắt, môi anh tiếp tục cong lên và nở một nụ cười.

2 người trò chuyện và cười đùa một lúc, sau đó Meilin quay trở lại làm bài tập và Liam ngồi bên cạnh cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ căn hộ của họ.

Còn 6 giờ nữa. Việc vá và ghi đè trò chơi bằng "Evolution Online" sẽ diễn ra vào 4 giờ chiều nay!

Liam nhìn vào máy chơi game, nó đã chiếm nửa không gian phòng khách của họ.

Mặc dù tương lai không thể tránh khỏi vẫn làm anh ta sợ hãi đôi chút, anh ta cũng không thể không cảm thấy hứng thú và sự mong đợi đang chảy qua tĩnh mạch của mình.

Anh ta đã vạch sẵn hết kế hoạch những thứ cần làm, và hiện tại khi không có gì để làm, anh ta đặt đồng hồ báo thức vào 3 giờ 30 phút và quyết định chợp mắt.

Nhưng không may thay, anh ta quá phấn khích khi chìm vào giấc ngủ và ánh nắng mặt trời đang rực rỡ.

Mặc dù họ đang ở tầng trệt, họ vẫn cảm nhận được cái nóng mùa hè. Liam nhấp lưỡi mình và đứng lên, lấy ra một vài que kem từ tủ lạnh.

Anh ta đưa một chiếc cho Meilin và mυ"ŧ chiếc còn lại trong thoáng chốc. Anh ta thấy em gái chăm chỉ của mình vội vàng quay trở lại học tập ngay cả khi đang ăn kem.

Anh ta không thể không cười. "Nếu em cố gắng làm việc chăm chỉ như thế này ... thì anh cũng phải nên bắt đầu công việc của mình thôi ..."

Ban đầu, Liam muốn bắt đầu mọi thứ khi bản vá bắt đầu, để anh có thể thở một chút, nhưng vì em gái chăm chỉ của anh đang khiến anh có cảm giác tự ti, anh quyết định sẽ tập thể dục một tí.

Cởi bỏ tất cả quần áo trên cơ thể, chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, anh bắt đầu tập một loạt bài tập độc đáo.

Cơ thể anh vẫn còn như một cái túi da bọc xương vì anh ta chỉ mới ăn uống tốt mấy ngày gần đây, do đó tất cả các tư thế của anh đều không nhất định và bất cẩn.

Tuy nhiên, chỉ sau vài phút, anh vẫn giữ được sự ổn định kể cả với tư thế xiên vẹo và dễ dàng kiểm soát được cơ thể.

Mồ hôi chảy ra như tắm chảy xuống khắp cơ thể gầy yếu của anh khiến cho cô em gái vô cùng hoảng sợ.

“Anh trai! Anh sẽ làm gãy thứ gì đấy! AHHH…” Meilin la lên, nhìn thấy anh vặn vẹo cơ thể của mình với các tư thế khác nhau như một khúc cây.

Đầu tiên, anh trai của cô trông như một bộ xương đang tập thể dục, và thứ hai, cái tư thế hoàn toàn ngẫu nhiên này là thứ gì vậy?

Và kể cả khi anh thực hiện tư thế mà cô bé có thể nhận ra, nó vẫn làm cô bé sợ hãi vì Liam đang chổng ngược cơ thể lại và giữ toàn bộ chỉ bằng ngón tay cái.

Mặc cho nhận được những ánh mắt lo lắng từ em gái, Liam vẫn tiếp tục với bài tập của mình thêm nửa tiếng đồng hồ trước khi chuyển sang tư thế đơn giản và nghỉ ngơi một chút.

Chỉ trong nháy mắt, đã 3h50 chiều và Liam biết rằng đã tới giờ. "Mei Mei lại đây." Anh vẫy tay và gọi em gái nhỏ của mình.

"Cửa anh đã khóa rồi. Đừng mở cho bất cứ ai, ngay cả khi họ gõ cửa. Đừng đi ra ngoài. Và ngày mai đừng đi học."

"Có đồ ăn trong tủ lạnh nếu em đói. Nếu em buồn hãy xem TV. Hãy nhảy nhót hoặc khiêu vũ một lúc nào đó. Đừng chỉ ngồi suốt cả ngày."

"Em cũng không được chạm vào cái máy chơi game. Hãy là một cô bé ngoan và ngồi đây chờ anh trai, được không?" Liam vuốt đầu cô bé và hướng dẫn cẩn thận.

Anh biết rằng em gái của mình sẽ nghe lời anh và chưa bao giờ làm anh thất vọng, đó là lý do tại sao anh tin tưởng cô bé và không thuê một căn hộ khác cho máy chơi game.

Sau khi đưa ra thêm một vài thứ nên và không nên làm, anh nhanh chóng nhảy vào máy,mở nó lên và đóng cửa lại.

Bên trong tối đen, điều đó tốt vì nếu không người chơi sẽ bị ám ảnh bởi cảm giác chật chội.

Máy được thiết kế sao cho người chơi cảm thấy như họ đang trôi giữa không gian trống rỗng, ít nhất cho đến khi trò chơi được đăng nhập.

Khi họ đăng nhập, toàn bộ cơ thể và suy nghĩ của họ sẽ nằm trong trò chơi và họ sẽ không cảm nhận được bất cứ điều gì liên quan đến chiếc máy mà cơ thể họ đang sử dụng.

Vẫn còn vài phút cho đến 4 giờ chiều vì vậy, Liam đăng nhập vào trò chơi Blood Battle. Tất cả những gì anh cần là nói "Đăng nhập" và anh ấy đã vào được.

Gần như ngay lập tức, một thanh kiếm đẫm máu, giọt máu đỏ chảy xuống từ lưỡi kiếm, xuất hiện trước mặt anh, ý thức của anh ta đã được kéo vào thực tại ảo.

"Chào mừng đến với Blood Battle. Đây là ..."

Một giọng nam nhân tạo bắt đầu thông báo nhưng trước khi nó kết thúc câu đầu tiên, giọng nói bỗng vỡ ra, hình ảnh biến dạng và thanh kiếm đẫm máu hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó, trong không gian tối đen, một hộp quà nhỏ xuất hiện và bài nhạc "Fur Elise" của Beethoven bắt đầu phát lên ầm ĩ.

"Nó đây rồi." Liam nắm chặt nắm đấm, hơi thở thô ráp và nhịp tim anh đang đập liên hồi. Vì anh ta chưa từng thấy phần mở đầu này trước đây, anh ta tò mò muốn biết hộp quà có gì bên trong.

Cái tay nắm nhỏ bên cạnh hộp quà bắt đầu từ từ mở và trong năm giây, bóng tối bao trùm xung quanh anh ta bắt đầu nứt và vỡ vụn, rơi xuống như những mảnh kính màu đen xung quanh anh.

Hộp quà, âm nhạc và bóng tối hoàn toàn biến mất và Liam thấy mình đang đứng, hoặc nói đúng hơn là đang lơ lửng trên bầu trời màu xanh tím rộng lớn quen thuộc.

Anh ta thậm chí còn cảm nhận được cơn gió thổi từ phía sau anh ta.