Chương 17: May mắn

Liam không có thời gian để nhìn vào bãi chiến trường hay bảng thông báo hiện lên. Cơ thể anh gục ngã xuống đất, miệng anh ho ra máu.

"Đây là gì vậy? Một loại hiệu ứng xấu nào đó à? Mình đoán với thân thể hiện thì khá là khó khăn để có thể chịu được đòn tấn công tinh thần. Hmm..."

Liam lặng lẽ suy nghĩ khi anh ăn thịt gà nướng để phục hồi sức bền và HP, thứ tiêu hao đáng kể sau khi sử dụng kỹ năng Spirit Slash.

"Kỹ năng bị khóa hả? Có vẻ như mình sẽ không thể sử dụng nó trong một khoảng thời giai. Được rồi. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát. Dù gì thì mình cũng gần với nơi đó và có lẽ sẽ mở khóa thêm vài kỹ năng mới nữa sớm thôi."

Liam dừng lại và sau đó nhặt hết bộ lông sói, răng, và nhiều miếng thiệt rớt xuống. Còn có cả vài xu đồng và bạc, và một món trang bị cũng đã rơi ra.

Anh ta không thèm để tâm đến nó và tống hết vào kho đồ, dù gì thì chúng vẫn chỉ là rác. Sau đó, anh vội bước dọc theo con suối với tốc độ nhanh hơn trước.

Cách Liam vài dặm, hai hình bóng chậm rãi bám theo.

"Thủ lĩnh... Cái gì thế này? Hắn đang bước vào lãnh thỗ của sói sám nguyên thủy cấp độ 4. Chúng ta có nên tiếp tục theo hắn không? Kỹ năng của chúng ta sẽ không thể nào giữ lâu hơn được nếu như đàn sói cảm nhận sự được sự hiện diện của chúng ta!" Guan Ye nói lắp bắp khi theo sau Jin Wei.

Cặp đôi này đã từ bỏ ý định tấn công Liam sau khi nhìn thấy anh ta dễ dàng hạ gục tên sát thủ khác chỉ bằng một đòn.

"Hãy đợi hiệu ứng thuốc hoặc bất cứ thứ gì hắn sử dụng hết hiệu lực trước đã." Jin Wei thì thầm, tuy nhiên anh ta không còn chắc rằng Liam có sử dụng thuốc hay không.

"Nếu chúng ta kiên nhẫn và tiếp tục theo dõi hắn ta, chắc chắn sẽ có cơ hội."

Bây giờ thì dễ dàng hơn cho cặp đôi này để theo dõi Liam khi anh ta chỉ đi dọc theo con suối mà không làm bất cứ điều gì khác. Vì vậy, ngay cả khi họ đang chật vật để theo đuổi Liam, họ vẫn không mất dấu vết của anh.

Khi hai người này tiếp tục tiến lên phía trước, cả Jin Wei và Guan Ye đột ngột dừng lại. "Thủ lĩnh! Tôi nghe thấy tiếng kêu của sói!"

"Tai tao vẫn hoạt động chứ không bị điếc. Chạy lên thôi. Đây sẽ là cơ hội của chúng ta. Chúng ta nên tấn công khi hắn vẫn còn đang yếu từ trận đánh với mấy con sói."

Cả hai nhanh chóng chạy lên nhưng lại dừng lại một lần nữa. "Thủ lĩnh!! Tôi nghĩ... Tôi nghĩ không chỉ một con sói đang kêu đâu."

"Chết tiệt. Quay trở lại thôi. Không thể nào một tên cấp độ 1 có thể sống sót trước cả đàn sói cấp độ 4 được." Cả Jin Wei và Guan Ye quay đầu và bắt đầu bỏ chạy.

Sau khi đảm bảo rằng họ đã tạo khoảng cách đủ xa giữa mình và cuộc chiến, Jin Wei nhanh chóng liên lạc với người bạn của họ đang đứng gác bên khu hồi sinh.

"Sếp à, tôi còn phải đứng ở đây bao lâu nữa?" Gu Mu hỏi với giọng khó chịu. Họ đã có một cuộc trò chuyện về kế hoạch hành tên gà mờ và cướp vàng từ hắn, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có gì xảy ra.

Jin Wei đang ở trong tâm trạng tồi tệ và những tên thuộc hạ lên giọng chất vấn anh càng khiến anh bực bội hơn. "Câm miệng và kiên nhẫn đợi ở đó. Bây giờ chắc chắn sẽ có ai đó tái sinh rồi. Hắn sẽ mặc một bộ đồ đắt tiền. Mày đã biết hắn trông như nào rồi đó."

Thông tin về người chơi và tên của họ không hiển thị rõ ràng cho tất cả mọi người, vì vậy họ chỉ có thể phụ thuộc vào ngoại hình để xác định ai đó.

"Vâng, thưa sếp. Tôi sẽ chú ý." Gu Mu chỉ có thể nuốt nhục mà trả lời. Anh không hài lòng với công việc hiện tại của mình, đặc biệt khi đây là một trò chơi mới nhưng anh không có can đảm từ chối Jin Wei, vì vậy anh ta cuối cùng cũng phải nhượng bộ.

Một vài phút trôi qua, Gu mu vẫn chưa thấy ai có vẻ như là Liam. Tuyệt vọng, anh ta nhanh chóng liên lạc với Jin Wei một lần nữa. "Boss, tôi không nghĩ hắn đã chết đâu."

Ở phía bên kia, Jin Wei có vẻ buồn chồn. Tất cả những tiếng rú rên đột nhiên im bặt, vì vậy cặp đôi liều lĩnh tiến tới xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ để nhìn thấy một cảnh tượng máu me trước mắt họ.

Các món đồ đã được thu thập gần hết, nhưng máu me sau trận chiến vẫn còn tươi mới ở đó. "Thủ lĩnh ..." Guan Ye lẩm bẩm yếu ớt. "Tôi không nghĩ chúng ta nên theo hắn nữa..."

Jin Wei im lặng một lúc, tuy nhiên, anh ta không có vẻ sợ hãi như Guan Ye. "Đồ ngốc. Nói tao nghe thử làm thế nào mà một mình tên cấp độ 1 có thể đối đầu với cả đàn sói được chứ?"

"Ờ thì..."

"Để tao nói cho biết. Hắn đã mua những món đồ tốt. Vậy nên có thể hắn đã mua thêm một vài loại chất nổ nào đó. Nhóm chúng ta đã kiệt kê được những món đồ tiêu dùng chưa?"

"Ừm... Không chắc lắm, thưa thủ lĩnh."

"Hmmm... Được rồi. Chúng ta đã ở đây rồi. Hãy tiếp tục theo dõi và xem thử hắn ta đang làm gì. Nếu hắn ta giàu đến như vậy, có lẽ hắn cũng đã mua thông tin mật gì đó của trò chơi rồi."

"Ồ. Có lý." Guan Ye gật đầu. "Thủ lĩnh thông minh thật!"

"Được rồi. Không cần phải nịnh bợ. Tao hứng thú với phụ nữ hơn. Bây giờ im miệng và đi theo tao" Jin Wei cười và bước đi. "He, he, he. Thật là may mắn!"

Anh ta càng ngày càng chắc chắn rằng họ đã tìm thấy được con mồi cực kì béo bở và anh không hề có ý định buông tha cho hắn. Anh đang chuẩn bị một cái bẫy cho hắn, bắt hắn, xẻ thịt hắn ra từng khúc, và bán tất cả bộ phận của hắn từ thịt tới mỡ.

Do Liam chưa thu thập hết tất cả các vật phẩm từ đàn sói, hai người bắt đầu nhặt thịt và lông còn sót lại sau đó tiếp tục theo dấu dọc theo con suối.