Chương 4: Lôi Thôi Đạo Nhân (4)

Thấy Tiêu Phi sắp ngã xuống đất, lão đạo sĩ đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn bái bần đạo làm sư phụ, nhưng ngươi có biết lai lịch của ta không?"

Tiêu Phi tứ chi mỏi nhừ, sáng giờ chưa hạt cơm vào bụng, đói đến tay chân rã rời. Nghe lão đạo sĩ hỏi, y mới yếu ớt trả lời: "Tiểu tử không biết, mong sư phụ giải đáp."

Lão đạo sĩ khẽ mỉm cười nói: "Lam Lê ta thu đồ đệ không dễ dàng như vậy, bây giờ ngươi chưa phải đệ tử của ta. Muốn vào môn đệ của ta, ngươi cần phải chứng minh sự siêng năng của mình. Thấy ngươi mệt như vậy, ta sẽ truyền cho ngươi một khẩu quyết, có thể tăng cường thể chất, không sợ khổ nhọc lên đường.”

Lão đạo sĩ không đề cập một từ về lai lịch của mình, chỉ dạy cho Tiêu Phi một khẩu quyết.

Khẩu quyết này chỉ hơn một ngàn từ, nhưng đạo lý trong đó lại thâm sâu ảo diệu.

Mặc dù lão đạo sĩ giải thích rất chi tiết, nhưng Tiêu Phi nhất thời không thể hiểu hết mọi thứ. May thay, y chẳng những thông minh hơn người mà còn có một trí nhớ tuyệt vời, không cần nói hai ba lần thì y đã thuộc làu làu.

Thấy Tiêu Phi thông minh như vậy, lão không thể che giấu sự vui mừng: "Ngươi có thể nhìn ra lão đạo có sự khác biệt so với đám đông, chứng tỏ nhãn lực của ngươi không tệ, nhưng tu đạo là một việc rất gian khó, nếu ngươi chịu không nổi, bây giờ có thể quay về. Khẩu quyết này coi như đền bù cho ngươi hôm nay đi đường vất vả. Hắc Thuỷ Chân Pháp tu luyện đến trình độ thượng thừa có thể tùy ý điều khiển thiên hạ thủy lưu, tuyết mù băng sương, mây, mưa, hơi nước, đều có thể tùy tâm thao túng.”

Tiêu Phi đi đường lâu như vậy, chịu nhiều gian khổ như vậy, nói không hối hận cũng là giả dối. Nhưng y khá ngoan cố, nhất định không chịu bỏ cuộc ngay lúc này, liên tục biện hộ: "Con không sợ gian khổ.”

Lão đạo sĩ cười hì hì, nếu vậy thì lão không hỏi nhiều nữa, để Tiêu Phi từ từ lĩnh hội khẩu quyết của Hắc Thủy Chân Pháp.

Có vẻ lão cũng không muốn tiếp tục lên đường, bèn tìm một chỗ, ngồi nhắm mắt thiền định. Tiêu Phi đói muốn xỉu nhưng cũng phải chịu đựng. Y từ từ chiêm nghiệm khẩu quyết, thử kích phát hơi thở trong cơ thể, nửa canh giờ trôi qua cũng không cảm nhận được một luồng năng lượng nào, ngược lại tinh thần sảng khoái, cảm giác đói bụng cũng giảm bớt đi.

Mặc dù Lam Lê đạo nhân đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng lão nắm rõ mọi biến hóa của Tiêu Phi.

Lần đầu đi ngang Bạch Thạch Trấn, bị Tiêu Phi nhìn thấu thân phận, lúc đó Lam Lê đạo nhân cũng để mắt đến y. Hôm sau y lại ra ngoài tìm lão, trong lòng lão chợt nảy ra một ý nghĩ, muốn nhận y làm đồ đệ.

Khảo nghiệm đầu tiên để chứng minh tư cách nhập môn chính là tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Nếu ngươi vượt qua thử thách này, tu luyện thành công Hắc Thuỷ Chân Pháp, tức là ngươi đủ tư cách kế thừa công pháp của ta. Nếu ngươi thất bại, vậy thì những gì ngươi học đủ giúp ngươi có được mọi vinh hoa phú quý trên trần gian, coi như quà tương ngộ giữa hai ta.” Trong lòng Lam Lê đạo nhân nghĩ như vậy, sau đó tập trung thiền định.

Tiêu Phi chưa bao giờ rời khỏi Bạch Thạch Trấn nửa bước, nhờ đọc vài quyển sách nên y mới hiểu biết đôi chút. Nếu y có nhiều kiến

thức hơn, y sẽ biết được lai lịch của Lam Lê đạo sĩ.

Vào thời thượng cổ, con người sợ phải trải qua sinh lão bệnh tử nên họ vắt óc suy nghĩ con đường thoát khỏi hồng trần vạn trượng, trải qua vô số thể nghiệm và trí tuệ của các nhà hiền triết, cuối cùng đã mở ra tu tiên chi đạo.

Trong số đó, dựa vào pháp môn khác nhau mà chia thành tứ đại môn phái.

Thứ nhất là Huyền Môn Đạo Gia, trường phái này lấy thái cực ngũ hành, bát quái, cửu cung, Hà Lạc tinh tượng làm quy luật, lấy thiên địa nguyên khí làm căn cơ.

Thứ hai là Thần Tông Ma Môn, mục tiêu của môn phái này là theo đuổi sức mạnh thượng cổ thần ma. Thuận theo tự nhiên, không phân thiện ác, không trói buộc chèn ép, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại.

Thứ ba là Thích Gia Phật Môn. Trường phái này tin rằng cơ thể xá© ŧᏂịŧ chính là bảo vật độ thế. Không cần đòi hỏi điều gì, tự nhiên có kho báu chứa nguồn năng lượng vô tận. Sinh ra trên đời, độ người độ mình, hành thiện tích đức, cai trừ sát giới.

Thứ tư là Bàng Môn Tạp Gia, nó là một giáo phái hỗn tạp, thế nhân liệt những người tu hành kém cỏi vào đó. Trong đó, có rất nhiều lý luận của các giáo phái linh tinh, phương pháp tu hành cũng nhiều, cực kỳ lằng nhằng và phí sức.

Bốn môn phái đều có đại diện riêng của mình. Họ là thập tổ Đạo Môn, ngũ đế Ma Môn, tứ đại thánh tăng của Phật giáo và chín vị tán tiên của Bàng Môn.

Trong số những nhân vật hàng đầu này, có người hơn trăm ngàn năm chưa từng bước chân vào cõi trần thế. Lam Lê đạo nhân chính là một trong số những đệ tử đích truyền của Bắc Đẩu Đại Đế trong Thần Tông Ma Môn.

___

Bạch Thạch Trấn rơi vào hỗn loạn

khi Tiêu Phi bỏ đi theo Lam Lê đạo nhân. Phụ mẫu y nài nỉ các dân làng cùng nhau lục xét khắp nơi tìm kiếm y, nhưng vẫn không có kết quả.

Phụ mẫu Tiêu Phi đau rứt tâm can khi biết con mình đã gặp bất trắc. Họ đến nhà Lâm góa phụ muốn hủy bỏ hôn ước này, nào ngờ Lâm Tiểu Liên nhất mực từ chối.



"Tiểu Liên tuy là một cô gái tầm thường, nhưng con cũng biết hôn nhân đại sự là chuyện trọng đại, sao có thể giải quyết qua loa như vậy. Nhỡ vài năm sau Tiêu Phi quay về, con làm gì còn mặt mũi gặp người khác?"

Lâm góa phụ rất cưng chiều con gái, những chuyện đại sự như này đương nhiên giao cho con gái làm chủ. Phụ mẫu Tiêu Phi bị Tiểu Liên thuyết phục nên cũng tạm gác lại việc huỷ bỏ hôn ước.

___

Đại Đường từ lập quốc đến nay đã lấy Trường An làm thủ đô, thành trì này vẫn tiếp tục duy trì kiến trúc của các triều đại trước, nhưng nay đã được cải tạo hai lần, quy mô phải nói là hơn gấp mười lần lúc xưa. Hiện giờ Trường An đã là thành đô hùng mạnh nhất thiên hạ, hội tụ đủ sự vinh hoa phú quý tuyệt thế vô song.

Tiêu Phi đi theo Lam Lê đạo nhân hơn một tháng mấy mới đặt chân đến thành Trường An.

Dọc đường Tiêu Phi luôn khổ luyện Hắc Thủy Chân Pháp, đến nay đã đạt được một chút thành tựu nho nhỏ. Y có thể ngưng tụ ra một đám sương mờ trong bàn tay, tuỳ ý điều khiển trong vòng một thước.

Lam Lê đạo nhân đến Trường An với mục đích tham dự Trường An đại điển vào nửa tháng sau.

Nghe nói đương kim hoàng đế Lý Ưng sắp tổ chức tiệc mừng thọ một trăm tuổi, ông ta cố tình mời các cao nhân phật đạo trên thiên hạ đến Trường An, cử hành Thuỷ Lục Đại Hội. Nhân tiện nhờ họ cầu phúc để kéo dài tuổi thọ cho bản thân.

Phải biết rằng sinh mạng và tuổi thọ là do trời ban. Cho dù là hoàng đế, tướng lĩnh, thần dân quyền lực hay phú hào giàu có nhất thiên hạ, tuổi thọ không phải nói kéo dài là có thể kéo dài.

Đại hội cầu phúc này là một sự kiện trọng đại của hai nhà Phật Đạo giáo, các du tăng, tán tiên, phương sĩ, thuật sĩ từ khắp nơi nhiều vô số kể.

Thế nhưng các đạo gia chân chính đa số đều tu hành trong thâm sơn cổ động, mỗi lần bế quan cũng phải mất hơn trăm ngàn năm. Họ vốn không dư hơi quan tâm những chuyện trong triều đại hay phàm trần tục thế.

Do đó, mười người tu đạo đến Trường An thì hết chín tên là kẻ lừa đảo, gạt miếng ăn miếng rượu. Tiêu Phi từng hỏi tại sao sư phụ phải đến Trường An, nhưng lão không trả lời, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết.

Y rất thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ biết ngày ngày khổ luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp.