Tiêu Phi thầm khen vị "Mạnh sư tỷ" này đạo pháp thâm sâu, đáng tiếc y vẫn còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng đồng thời cũng âm thầm lau mồ hôi, vui mừng vì đã lừa gạt qua ải.
Dương Minh Hà của Tây Huyền Sơn Long Hổ phái và Mạnh Điền Trúc của Lệ Giang Kiếm Phái lần lượt tìm đến đạo quán này, Tiêu Phi cũng không dám đứng đây quan sát thêm nữa.
Y thầm nghĩ: "Đây là hai người chịu lộ mặt, ta nghĩ còn rất nhiều người đang ẩn thân, ta không nên tự chuốc họa vào thân, e là sư phụ không quay về rồi, ta phải tự tìm đường đi thôi.”
Y dạo phố vài vòng trước khi quay về nơi dừng chân.
Nhìn thấy Tiêu Phi đi ra ngoài một lúc, Tô Hoàn vẻ mặt buồn rầu, muốn an ủi y, nhưng Tiêu Phi lại nói trước: "Ta sợ sư phụ có chuyện không thể về được. Tô cô nương, muội biết gần Trường An có con sông nào rộng lớn, nước chảy dồi dào không?”
Tô Hoàn không biết vì sao Tiêu Phi đột nhiên hỏi về sông ngòi gần Trường An, nhưng vẫn đáp lại: “Gần Trường An có dòng sông Hoài, nó là một trong tứ đại thủy hệ của thiên hạ. Tại sao Tiêu công tử lại hỏi điều đó?”
Tiêu Phi chỉ nói: "Ta muốn đến sông Hoài chờ sư phụ, Tô cô nương muốn cùng ta đi, hay là quay về Thập Vạn Đại Sơn tu hành?”
Tô Hoàn nghe thấy giọng điệu của Tiêu Phi có gì đó không ổn, cô muốn nói gì đó, nhưng không biết mở miệng ra sao.
Sau hồi lâu, cô mới nghiến răng nói: "Chỉ có công tử mới cứu được tỷ tỷ ta, ta sẽ đi theo công tử đến thiên nhai hải giác.”
Tiêu Phi gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi. Nếu bây giờ khởi hành, chúng ta còn kịp rời khỏi thành Trường An."
Tô Hoàn không biết tại sao Tiêu Phi lại hoảng sợ như vậy, cô cũng đáp lại vài tiếng, cả hai cũng có chút đạo hạnh, lại đoạt được túi Ngũ Âm của sư đồ Diêu Khai Sơn, cũng không cần thu dọn hành lý gì.
Tiêu Phi dẫn theo Tô Hoàn, từ trong ngõ rẽ vào đường Chu Tước,.
Mấy ngày nay trên phố Chu Tước rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, nhưng cả hai đều không có tâm trạng xem.
Tô Hoàn đi theo Diêu Khai Sơn và Vương Đạo Duyên từ Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn đến nơi này, chỉ vì muốn giải cứu tỷ tỷ. Nào ngờ tên Diêu Khai Sơn sớm đã luyện hóa tỷ tỷ cô thành Thất Sát Nguyên Thần. Tuy Tô Hoàn có năm trăm năm đạo hạnh, nhưng cô chưa từng rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, kỳ thật tâm cảnh của cô cũng giống như những thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi thôi. Kể từ khi quen biết Tiêu Phi, cô đã vô thức coi y là chỗ dựa của mình, y nói gì thì nghe nấy.
Tiêu Phi tâm tình dao động, Tô Hoàn nhìn ra, trong lòng cũng đoán được, rất có thể Lam Lê đạo nhân đã xảy ra chuyện.
Ngày cô rời khỏi đạo quán, cách đó không xa cô nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều độn quang truy đuổi. Nếu không có Lam Lê đạo nhân, Tiêu Phi chỉ là một thiếu niên tinh thông bùa chú, pháp lực còn kém hơn cả của Tô Hoàn.
___
Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi Trường An, nhìn thấy Tiêu Phi ủ rũ, Tô Hoàn mượn chỉ đường để tâm sự với y vài câu. Tiêu Phi ậm ừ hai tiếng, bất ngờ tóm lấy Tô Hoàn trốn vào rừng cây ven đường.
Tô Hoàn nghe thấy tiếng gió rít từ phía sau, khuôn mặt cô tái nhợt sợ hãi. Cô là yêu tinh, hiển nhiên có thể nghe được, đây là tiếng cưỡi gió, kẻ tới có công lực cao hơn cô gấp mười lần.
Tiêu Phi âm thầm nắm chặt chín viên Thiên Tinh Kiếm Đan trong lòng bàn tay.
Từ trong rừng cây xông lên thiên không, chỉ thấy một đạo mây đen cuồn cuộn, trong nháy mắt liền đáp xuống ngoài rừng cây, kêu to: "Hai cẩu nam nữ đừng trốn nữa, đại gia ta đã nhìn thấy hai ngươi trốn trong bụi cây rồi.”
Từ trên trời nhìn xuống, dù cách xa bao nhiêu, Tiêu Phi cũng biết trốn không được nên chậm rãi kéo Tô Hoàn ra, thấp giọng hỏi: “Vị tiên trưởng này, không biết ngài đã theo dõi hai ta từ khi nào?”
Nam nhân đáp xuống trong cơn gió đen đó, mắt to mày thô, một thân hoàng bào.
Hắn cầm thanh kiếm dài trong tay, chỉ vào hai người họ, quát: "Ta đã sớm dò thám bên ngoài đạo quán, biết ngươi và lão đạo sĩ đã ở đó vài ngày, nực cười là ngươi không biết bổn đại gia đã nhìn thấu hành tàng của ngươi. Mau nói ra tung tích của lão đạo sĩ đó, bằng không ta sẽ lột da xẻ thịt ngươi, lúc đó ngươi kêu trời không thấu, gọi đất cũng không linh.”
Tiêu Phi thầm nói: "Ta làm sao biết được tung tích của sư phụ. Ta mà nói như vậy, hắn nhất định không tin. Nếu hành tung đã bị bại lộ, vậy thì xông lên nhất chiến sinh tử, không chừng sẽ đánh ra một con đường sống.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Phi chắp tay sau lưng ra hiệu với Tô Hoàn, rồi bóng người y đột nhiên biến mất.
Tô Hoàn tu hành năm trăm năm, nhưng cuộc sống cũng không phải an dật, ở Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn có rất nhiều hung thú, độc trùng, quái vật.
Mặc dù cô và tỷ tỷ không phải loại tà phái như Hoà Sơn Đạo, nhưng họ đã bảo vệ hơn chục ngôi làng, được họ cảm kích xưng danh là Tô nương nương.
Tiêu Phi ra ám chỉ, Tô Hoàn liền lanh lợi phối hợp.
Cô giả bộ hoảng hốt nhìn xung quanh, tựa hồ rất sợ Tiêu Phi biến mất dấu vết, bộ dạng cô sợ sệt đáng thương, khiến tên đạo sĩ thô kệch cũng có chút thương hại, lớn tiếng chửi rủa: "Tên tiểu bạch diện, ngươi tưởng vứt lại nhân tình là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi cũng không biết đại gia ta có lai lịch gì.”
Tên nam nhân lần mò chiếc túi da báo đang mang trên người, lấy ra một quả hồ lô vỏ vàng, tùy ý ấn vào đáy hồ lô, một màn sương máu liền phun ra.
Tô Hoàn ánh mắt sắc bén, nhìn thấy trong huyết sương có vô số con muỗi đỏ như máu, cô hoảng hốt ngã xuống đất, tựa hồ cực kỳ sợ hãi.
Tên thô lỗ mặc áo vàng này không xuất thân từ môn phái đàng hoàng, nhưng môn phái của hắn cũng độc bá nhất phương, không hề thua kém Hoà Sơn Đạo. Do đó hắn đã sinh ra thói tự cao tự đại.
Ngay cả Tiêu Phi cũng không thể nhìn thấu yêu khí trên người Tô Hoàn, hiển nhiên gã này cũng coi Tô Hoàn như một thiếu nữ bình thường.
Hắn thả con muỗi râu máu bầu ra, tự bảo vệ mình trước, không đi công kích Tô Hoàn.
Hắn rất tin tưởng những con muỗi râu máu bầu này có thể hút máu người, một con muỗi râu máu không lớn hơn hạt gạo, sau khi hút đủ máu có thể to như đầu người, thật sự rất lợi hại.
"Tên tiểu tử đó học được vài chiêu pháp thuật cũng không địch nổi huyết râu muỗi của ta, ta nhất định sẽ phá vỡ phép tàng hình của hắn.”
Tiêu Phi chưa từng thấy qua loài muỗi độc ác đến vậy, hơi kinh hãi chứ không hoảng sợ lắm, y dùng năm ngón tay phóng ra pháp lực của túi Ngũ âm, nuốt mất một nửa số lượng muỗi.
Sau khi hắn thả con muỗi râu máu ra, đang định thi triển thêm những câu thần chú khác thì chợt thấy một đạo hắc quang từ trong hư không xuất hiện, nuốt chửng một nửa con muỗi râu máu mà hắn đã dày công nuôi dưỡng, hắn nổi giận gầm lên: "Tên tiểu bạch diện nhà ngươi dám tiêu diệt muỗi râu máu của, ngươi huỷ hoại pháp thuật của đại gia, ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Túi Ngũ âm quả thật hữu dụng, y thầm nghĩ: “Tên khốn này chắc là hơi mất trí rồi, đang trong trận chiến sinh tử tương giao, ai lại đi nương tay với hắn? Cũng may là Diêu Khai Sơn và Vương Đạo Duyên xấu số, bình sinh pháp khí đều rơi cả vào tay ta. Chỉ dựa vào ba chiêu pháp thuật và Hắc Thuỷ Chân Pháp của sư phụ truyền lại, chắc chắn không thể nào đánh lại hắn.”