Bệnh Tâm hoa dung thất sắc, xách váy ngồi dậy khỏi đống đổ nát rồi xiêu vẹo chạy ra ngoài, mắt thấy tiểu viện vốn còn mang theo ấm áp lập tức bị phá hủy hơn phân nửa, khó tránh khỏi oán giận: "Ai nha..."
Trên tay Lục Nhai bóp cổ Bùi Cửu Lang, chân trần giẫm lên bụng hắn, đạp người vào trong chân tường.
Bùi Cửu Lang bị đυ.ng phải, ba hồn bảy phách đã sớm bay hơn phân nửa, trong cổ họng có một ngụm máu đυ.c sặc đến khàn giọng: "Sư cha..."
Lục Nhai trở tay tát một cái, bóp xương hàm Bùi Cửu Lang, rắc một tiếng giòn vang: "Sư cái gì cha..."
"Khụ khụ!" Bùi Cửu Lang cả người không dùng được khí lực, dưới chân đạp nửa ngày, liền hít thở không thông: "Ô..."
Lục Nhai lại tát một cái: "Tư cái gì Kiếm..."
"A!" Bùi Cửu Lang chỉ cảm thấy sắp chết.
"Chiến cái gì thần..."
Bệnh Tâm nhìn trong lòng rốt cuộc thương tiếc, liên tục bắt được cổ tay Lục Nhai còn muốn đánh: "Hắn vốn có thương tích." Liền lấy khăn nơi tay áo đi lau máu trên miệng Bùi Cửu Lang, lạch cạch một tiếng đẩy hàm hắn trở về: "Thân thể phàm nhân yếu ớt, chết coi như chết thật."
Lục Nhai nhấc chân lên, chân trần giẫm lên đống đổ nát, ánh mắt quan sát Bùi Cửu Lang từ đầu đến chân đánh giá một lần: "Cái linh căn phế vật này."
Bệnh Tâm dò xét mạch lạc cả người Bùi Cửu Lang, gãy ba xương sườn, nửa xương bắp chân, lại không có vết thương trí mạng. Nếu luận đánh người, quả nhiên Lục Nhai vẫn có cẩn thận để ý. Đành phải nói những lời tốt đẹp để khuyên: "Trên đường nhặt được, thằng nhóc ngốc mà thôi." Liền âm ái nói: "Tự nhiên không thể so sánh với linh căn hỗn độn vạn năm không có của ngươi, nhưng đích xác là đã hành lễ bái sư với ta." Nói xong, chỉ đưa ánh mắt cho Bùi Cửu Lang: "Gọi sư cha."
Cả người Bùi Cửu Lang đau như tan ra thành từng mảnh, đáy lòng lại bị Lục Nhai đánh cho đầu rạp xuống đất, bái phục vạn phần, bất chấp toàn thân đầy vết máu, vội vàng hành lễ: "Thỉnh sư cha chịu ta bái lạy, dạy ta kiếm thuật!"
Mày kiếm Lục Nhai khẽ nhíu, thần sắc có chút vi diệu.
Năm vạn năm cực đạo đại kiếm thần Lục Nhai chưa từng thu đệ tử, đây là chuyện trên trời dưới đất đều biết.
Hoặc là nói, đã từng có một thời, kiếm tu khắp thiên hạ, đều tự cho mình là đệ tử Lục Nhai.
Đây là lần đầu tiên Lục Nhai bị người ta gọi là sư cha, làm cả người hắn cổ quái nói không nên lời. Nghĩ đến sau này phải dạy tiểu phế vật này tu hành kiếm đạo, dốc hết năm vạn năm dài đằng đẵng hắn dùng để ngộ ra ngoan cố và chấp niệm trong Trảm Tiên kiếm mà dạy, nhìn hắn từng bước từng bước đòi hỏi, khàn giọng, nhất niệm không nỡ, nhất niệm giác ngộ giống như mình năm đó...
Cả người Lục Nhai đều bị loại cảm giác xa lạ này bắt giữ.
Bệnh Tâm liếc nhẹ ý vị không rõ trên mặt hắn, liền biết chuyện này thành, không uổng phí Bùi Cửu Lang bị đánh một trận thật lớn.
Lại đợi thêm một khoảng thời gian, sắc trời liền tối.
Thanh Khâu ăn no uống đủ mang theo Đồ Sơn xinh đẹp trở về tiểu viện, thấy ba cái lỗ lớn phá hủy nửa gian phòng. Một nửa sương phòng tốt đẹp giờ đã là đống đổ nát, phía dưới chôn vùi Bùi Cửu Lang.
Nửa còn lại trong phòng lại như không có chuyện gì xảy ra, Kỳ Lân đang ngồi thiền định, không chút nhúc nhích, đã vào cảnh giới vô tâm.
Chỉ thấy một góc khác của tiểu viện trên ghế mỹ nhân dưới giàn giây leo, Lục Nhai ôm Bệnh Tâm trên đầu gối, hai người đang nhìn hoàng hôn ngồi bóc nho ăn như không có việc gì.
Gương mặt xuân thủy tràn lan của Thanh Khâu lập tức không còn ý cười, đau lòng tiền tài lại cảm thấy ba người trước mắt ai cũng không trêu nổi. Mắt phượng hơi chuyển, đôi giày vừa bước vào cửa lại dịch ra ngoài, gọi Đồ Sơn phía sau: "Đệ đệ tốt, hôm nay cho ngươi một nhiệm vụ thú vị, gọi là sửa tường..."
...
Đồ Sơn lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tốt xấu gì cũng miễn cưỡng xây xong tường bên ngoài sân.
Thanh Khâu thay Lục Nhai kiểm tra thương thế, gân mạch mặc dù chỉ dưỡng tốt hai ba phần, nhưng thân thể đã khỏi hẳn. Đáng tiếc lần này nguyên khí có thương tích, rơi xuống một cảnh giới nhỏ, cần phải dưỡng tốt một khoảng thời gian.
Lục Nhai cũng không thèm để ý.
Lại nói phòng ngủ của Lục Nhai bị một cước kia của hắn đạp đến sụp đổ, liền đành phải mời hắn chen chúc cùng một chỗ với Kỳ Lân, hắn lại tìm mọi cách không muốn.
Bệnh Tâm nói hết lời, chỉ khi hứa sẽ nghỉ ngơi với hắn, lúc này mới dỗ dành được một chút.
Vào phòng ngủ Kỳ Lân, thấy Kỳ Lân sớm đã nhập định trên bồ đoàn trước giường, tọa vong vô tâm, hiện giờ ý thức đã chìm vào thức hải, gọi cũng không gọi về được.
Bệnh Tâm suy nghĩ hắn nhất định là không muốn quản gà bay chó sủa này, cho nên mới ngồi thiền để lẩn trốn.
Lục Nhai ôm hai cái chăn mỏng, cực kỳ ghét bỏ: "Kỳ Lân lão yêu quái này, trong phòng cũng có một mùi trầm vị."
"Nói bậy." Bệnh Tâm trách cứ hắn: "Đơn giản là hoắc hương với trầm hương mà thôi." Nàng rửa tay buộc tóc, đi quan sát vết thương trên bụng Lục Nhai.
Lục Nhai không cho nàng xem, chỉ bắt lấy tay nàng: "Thân thể cũng chi là thân thể, thỉnh thoảng có hư hỏng mà thôi, có cái gì đáng xem.
Bệnh Tâm đau hắn: "Cơ thể của ngươi há lại có thể cho ngươi tùy ý làm bậy? Đó là đồ của ta."
Hắn thích nàng nói như vậy. Con ngươi hơi ảm đạm, khóe miệng nhếch lên: "Làm một lát."
"Hả?" Bệnh Tâm còn chưa chuyển tâm tư.
Hắn trở tay một cái, kéo Bệnh Tâm vào trong ngực: "Cắm nàng."
Hắn thở ra hơi nóng trêu chọc đến mức tai Bệnh Tâm nóng lên, ánh mắt rơi vào trên người Kỳ Lân ngồi trên bồ đoàn bên ngoài giường: "Nháo cái gì mà nháo."
Hắn thấy nàng nhìn Kỳ Lân, càng thêm cố chấp, ngón tay đã thò vào trong áo mỏng manh, bắt được thịt tuyết mềm mại trong ngực nàng: "Ba đạo thần thức của hắn giờ phút này đang bơi trên khí mạch thiên địa, theo dung nham nóng chảy, ám hà, mây mù, tuôn ra từng đợt sóng, không thể trở về."
Bệnh Tâm bị hắn ngậm vành tai, híp mắt mỉm cười nửa đẩy tay hắn: "Ngươi chớ phá thiên cơ của hắn, mật tu đạo tâm quan trọng nhất."
Bản thân Lục Nhai ở sau ngậm cổ tuyết trắng của Bệnh Tâm, lưỡi nhọn liếʍ hương khí của nàng: "Đạo tâm?" Hắn cười rộ lên, ngón tay hơi hướng về phía hông nàng: "Cố làm huyền cơ."
Hắn gần như là có chút ngang ngược vặn lấy cổ tay nàng, quần áo bốn phía trượt xuống, gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Bệnh Tâm khẽ hô một tiếng, bị hắn vặn cằm qua, khí tức nam tử ào ào mà đến: "Ưʍ..."
Hắn tuy hôn, nhưng cũng bá đạo. Không khỏi cạy cánh môi nàng ra, cướp lấy hương vị thuộc về nàng.
Bệnh Tâm bị hắn hôn đến hai má nóng lên, tay đẩy hai cái trong l*иg ngực rộng lớn của hắn nhưng lại không dùng được chút khí lực nào, lại tức giận chính mình hết lần này tới lần khác mặc hắn làm, lại cũng bị hôn đến chân tâm nóng lên, khó tránh khỏi động tình.
Hắn giỏi phong nguyệt cỡ nào, làm sao không phát hiện được, chỉ là không biết đang hơi rũ mắt suy nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi gì, chỉ đưa tay vén tấm màn che mỏng manh trước giường ra.
Trên bồ đoàn đan bọc lụa hoa bên ngoài màn che, Kỳ Lân thanh tịnh tựa như một pháp tướng không dính một hạt bụi.
Bệnh Tâm lập tức hiểu được ý đồ của hắn, muốn chạy lại đã không kịp.
Hắn lại ôm lấy vòng eo không quá một vòng tay của nàng, nghiêng người về phía trước. Bệnh Tâm trốn cũng không được, tránh cũng không xong, chỉ có thể khó khăn ôm lấy cổ Kỳ Lân. Cảm giác lạnh như băng trên da thịt Kỳ Lân và hơi thở đều làm cho cả người Bệnh Tâm thanh tỉnh hai phần: "Đừng..."
Lục Nhai há lại là chó nhà có thể kéo về, hai ngón tay không nói gì thăm dò dưới váy Bệnh Tâm, xẹt qua cánh môi có chút dính dính: "Thần Cơ sẽ thích."