Chương 39: Nhập ma

Bệnh Tâm ôm lấy cổ Kỳ Lân, bị hắn ôm một đường đi về phía Nguyệt Thành.

Gió dọc theo đường giống như tĩnh lặng, xa xa có thể nhìn thấy phía trước thành quách yên tĩnh đứng sừng sững, mây đen áp sát đường chân trời, quanh co uốn lượn như tử thành. Đưa mắt nhìn, có thể thấy một vi mang màu trắng bạc dường như bao phủ cả Nguyệt Thành.

"Là Thời Giới." Kỳ Lân nói.

Trước khi tới gần thành quách, lúc này mới thấy rõ, thời gian ở cả Nguyệt Thành dường như bị chặt đứt. Người trong vi mang màu bạc đều đình chỉ động tác, đứng im tại chỗ.

Kết giới bận này là pháp quyết được các tiên quan Cửu Trọng Thiên sử dụng thường xuyên nhất, có thể làm cho một khu vực địa giới nhỉ rút ra khỏi ngũ hành, thoát khỏi tam giới. Bởi vậy trong kết giới bao phủ, cho dù là bất kỳ tiên pháp hay tạo hóa nào, đều không thể lay động người hoặc vật vốn có.

Mặc dù chỉ có thể kéo dài một hai khắc, nhưng đã là biện pháp có thể phóng thích pháp lực của tiên thần ở nhân gian, sẽ không tạo thành gϊếŧ chóc.

Bệnh Tâm đã từng gọi nó là "sự nhân từ lừa mình dối người".

Hai người chống đỡ đến gần tường thành, liền cảm thấy uy áp lay người. Kỳ Lân còn không có gì đáng ngại, Bệnh Tâm chỉ cảm thấy ù tai không thôi. Nàng hơi suy nghĩ, bóp nát Ẩn Pháp giới trong lòng bàn tay. Thân hình hai người nhất thời tiêu trừ vô hình.

"Đi." Bệnh Tâm xuống đất, bám vào bên tai hắn nhẹ giọng nói.

"Cửu Trọng Thiên nghĩ là nàng đã bị tiêu trừ, cho nên mới có cục diện hai người không liên quan như bây giờ. Nếu như bị nhìn thấy, làm sao nàng có thể xử lý nó một mình được." Kỳ Lân lạnh nhạt nói.

Nàng tâm ý đã quyết: "Ta sẽ cẩn thận."

Kỳ Lân hơi cân nhắc, chỉ nói: "Lục Nhai tuy ngã xuống, kiếm tâm vẫn không thay đổi. Thiếu Tư Kiếm còn trẻ, chưa chắc có thể thắng hắn. Theo ta thấy, cũng không nhất thiết phải quản."

Bệnh Tâm biết ý của hắn, lại nói: "Ngươi còn nhớ Ô Hoàn quốc không?"

Mâu sắc Kỳ Lân tối sầm lại.

"Sở dĩ Lục Nhai bất khả chiến bại..." Bệnh Tâm thấp giọng: "Là bởi vì hắn và Thiếu Tư Kiếm công đức viên mãn, thân ở quang minh thần quan là khác nhau. Thậm chí với ngươi, và với A Âm cũng đều khác nhau."

"Nếu hắn không làm chiến thần, hắn chính là ma."

"Hắn là màu xám."

Kỳ Lân nghe Bệnh Tâm chậm rãi nói, dường như nhớ tới cái gì đó.

Đó là một thời gian dài trước đây. Ngay từ đầu Lục Nhai vốn cũng chưa phải chiến thần.

Hắn là lấy chiến nhập đạo, làm người cuồng ngạo, tính nết xưa nay quái đản. Lúc làm tiên quan mới nhậm chức phụng dưỡng Bệnh Tâm, đắc tội với không ít người.

Dục Hải mặc dù không nghiêm khắc phân ra đủ loại hàng ngũ đẳng cấp như Cửu Trọng Thiên, nhưng cũng có quy củ tiêu chuân. Bệnh Tâm từng không chịu nổi đám tiên quan ba ngày hai đêm cả người đều là thương tích đến tố cáo đủ loại tội ác của Lục Nhai, đành phải làm bộ giáng chức hắn một hồi.

Khi đó đại lục còn chưa chia bốn phần, có một quốc gia hoang dã được gọi là "Ô Hoàn", người trong nước có thân hình to lớn, dũng mãnh thiện chiến. Bởi vì Ô Hoàn quốc chinh phạt vô độ, làm cho người đời chiến loạn không ngừng, làm trái thiên hợp, chư thiên quan lẽ ra phải can thiệp.

Nếu theo lẽ thường, chuyện như vậy lúc ấy sẽ do Cửu Trọng Thiên quản lý. Lúc đó Trường Sinh quân bởi vì tâm kiếp quấn lấy, không thể rút ra được. Chư thiên quan liền bẩm đến chỗ Bệnh Tâm, mời Thượng Thần Cơ xưa nay không dùng độ tâm kiếp chủ trì.

Đúng lúc có tiên quan Cửu Trọng Thiên cáo trạng Lục Nhai ỷ lại võ mà hành hung, ức hϊếp tiên lại, bá đạo ngang ngược. Bệnh Tâm chỉ nghĩ, dứt khoát giáng chức Lục Nhai xuống nhân gian lịch luyện một phen, bảo hắn đi giải quyết họa ở Ô Hoàn. Nếu có thể lấy được thái bình, không những dừng được chiến loạn ở nhân gian, cũng lập được công huân. Chỉ cần có thể ngăn chặn mồm miệng của đám ung dung, làm thế nào cũng được.

Lục Nhai nghe xong, đầu tiên là buồn bực: "Bọn họ lấy kiếm chỉ ta, vì sao kiếm ta không thể ra khỏi vỏ?"

Khi đó Bệnh Tâm nhìn văn kiện xếp chồng trên án, đau đầu muốn nứt ra: "Vị cáo trạng ngươi kia, là Văn khúc ở Cửu Trọng Thiên. Bộ dáng nhã nhặn của hắn, còn có thể bắt nạt được ngươi sao?"

"Tiên quan ti chưởng thiên kinh địa vĩ, lời nói ra lại là—— "Ăn mày bẩn thỉu, sao dám trèo lên Thiên Môn?!"" Lục Nhai cười lạnh một tiếng: "Hắn cũng là làm thần làm tiên, cái gọi là nhã nhặn?"

Bệnh Tâm sửng sốt, ngược lại nghe không hiểu: "Lời này bắt đầu từ đâu."

"Thần Cơ không tin ta." Trong đôi mắt vàng của Lục Nhai phản chiếu hình ảnh Bệnh Tâm ảm đạm hai phần.

Bệnh Tâm muốn đứng lên dắt hắn, lại vô tình đánh đổ thư cáo trạng đầy trên bàn. Trước mắt có quá nhiều chuyện nhỏ nhặt, nghĩ đến đức hạnh của Lục Nhai trước kia, trong lòng nàng nhất thời cũng do dự, cúi đầu nói: "Coi như là vì ta."

Vẻ mặt Lục Nhai hung ác nham hiểm, nhìn chữ trên thư cáo trạng rơi đầy đất "Tiên quan Lục Nhai ngang ngược quái đản, xuất thân thấp kém, lẽ ra phải chịu phạt", lại nhìn Bệnh Tâm, lại không nói một chữ nào.

Nàng phạt hắn nhảy cầu Trích Tiên, xoay người làm người, muốn hắn độ chín đạo tử kiếp cuối cùng thành dũng tướng, dựa vào lực lượng của chính mình tiêu diệt Ô Hoàn quốc, chấm dứt loạn thế.

Đó là một quyết định làm nàng cực kỳ hối hận.

Hai mươi năm sau, nghe nói chiến loạn nhân gian chấm dứt, ngày công huân của Lục Nhai viên mãn, lúc nàng đi tìm hắn.

Nghênh đón nàng là phế tích sau chiến tranh Ô Hoàn quốc, cùng với thi hài sáu mươi lăm vạn người Ô Hoàn bị mở ngực phá bụng đã thối rữa. Mùi máu tanh nồng đậm nhuộm thấu toàn bộ Ô Hoàn quốc, đại lục nhân gian mờ mờ rải rác những đám mây gϊếŧ chóc không thể tản ra được.

Ruồi muỗi bay và sâu bọ thối rữa kết thành núi thây dày đặc, chỉ liếc mắt một cái liền làm người sợ hãi.

Hắn mặc hồng mâu của tướng lĩnh nhân gian, đội mũ quan lông trĩ màu đen dính đầy máu, ngồi trên đỉnh đống thi cốt ngậm một cọng cỏ khô héo chờ nàng.

——"Thần Cơ Bệnh Tâm, nếu là vì ngươi, cái gì cũng có thể."

...

Bệnh Tâm thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng đỏ mơ hồ trên bầu trời Nguyệt Thành: "Cho nên, Kỳ Lân à. Muốn hắn làm chiến thần, mà không phải tà ma. Đây cũng là ta tu luyện."

Kỳ Lân chỉ đưa tay mở y phục ôm lấy Bệnh Tâm vào trong ngực, hướng Nguyệt Thành mà đi. Hắn chợt cảm thấy, Thần Cơ vô thượng tôn quý trong ngực, giờ phút này thậm chí có vẻ có chút nhỏ gầy.

Thành lâu ở trung tâm Nguyệt Thành sừng sững bất động, hạt bụi bạc trắng tràn ngập toàn bộ thành trì.

Lục Nhai đứng trên đỉnh thành lâu, cờ dưới chân giống như ngưng đọng, không chút nhúc nhích. Tay phải hắn đầy máu tươi, dưới chân giẫm lên một tiên quan áo trang, đang chậm rãi tiêu tán thành bột mịn hư vô.

Thanh kiếm trên tay hắn, thanh trường kiếm dài ba thước màu đỏ kia lóe ra ra hơi mang quỷ bí. Máu tươi toàn thân Lục Nhai đều từ từ ngược dòng hướng về phía thanh kiếm kia, tựa như dã thú đói bụng mấy chục năm lần đầu tiên khai trai, mυ"ŧ mυ"ŧ mỹ vị vừa mới chết.

Lục Nhai ngẩng đầu, nhìn về phía đám mây.

Thiếu Tư Kiếm chân đạp tiên vân, ôm pháp khí Trảm Tam Thi của mình.

Trảm Tam Thi không chịu nổi chấn động. Không thể nói là phấn chấn xin chiến, hay là run rẩy thần phục.

- "Đọa Thần Lục Nhai!" Cổ họng Thiếu Tư Kiếm căng thẳng, cổ họng hắn trong suốt, thần âm hơi chấn động: "Ngươi mất quy cách ngã xuống, Trường Sinh quân không truy cứu cho ngươi một đường sống, cho phép ngươi độ kiếp lần nữa. Hiện giờ ngươi lại chém gϊếŧ tiên lại, không để ý đến thượng thiên chi đức, tùy ý làm bậy, có biết sai không?!"

Thiếu Tư Kiếm rất khẩn trương, tuy nói là đường hoàng khuyên bảo, bả vai lại không kiềm chế được hơi run rẩy.

Đây là sự cứng ngắc mà mỗi lần hắn nhìn thấy Lục Nhai đều khó có thể ngăn chặn.

Chiến thần Lục Nhai. Đó từng là giấc mộng có ngàn vạn kiếm tu thiên hạ.

Từng có lúc, Thiếu Tư Kiếm hắn đã đọc đọc ký ức cuộc đời Lục Nhai để lấy làm cố gắng, ước mơ tiên đạo cao thượng vĩnh hằng. Lại chưa từng nghĩ tới, chiến thần trong truyền thuyết là một cuồng đồ tùy ý làm bậy!

Kiếm đạo phải sắc bén, là công bằng, là hiệp nghĩa. Không nên là cuồng ngạo, khát máu, ngang ngược.

Nếu Lục Nhai vĩnh viễn chỉ là chó điên sủa dưới bệ Thần Cơ, thánh khiết chi đạo của kiếm kia hẳn là vẫn có người giúp đỡ.

Thiếu Tư Kiếm vạn chết không từ.

Tiểu chiến thần vẫn ngây ngô cố gắng ép buộc mình nhìn thẳng tiền bối trước mắt.

Vị trí chiến thần cho tới bây giờ cũng không phải chỗ dễ ngồi.

Lục Nhai đưa tay lau đi vết máu từ lọn tóc nhỏ vào mắt, đôi mắt vàng hơi nheo lại, trong mắt là Thiếu Tư Kiếm đang không ngừng đung đưa.

"Ngươi có biết sai không?!" Thiếu Tư Kiếm hít thở không thông, hơi chinh y quan, bễ nghễ trên mây, cao giọng hỏi tiếp.

Lục Nhai cười khẽ một tiếng, phun ra một ngụm máu: "Cút mẹ ngươi đi."

Thiếu Tư Kiếm giận tím mặt, hai má đỏ bừng: "Ngươi làm càn..."

Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy tay phải Lục Nhai khẽ nâng, ngón trỏ khẽ nâng. Có một đạo hồng sắc kiếm khí trong nháy mắt phách thiên cái địa mà đến nơi hắn đang đứng!

Mùi tanh đậm đυ.c trong nháy mắt cắn nuốt vạt áo không nhiễm trần thế của Thiếu Tư Kiếm, hắn ngửa người muốn tránh né, lại bị khí diễm của Lục Nhai hung hăng xuyên thấu thân thể. Sóng đỏ nhấc lên mây khói, đánh hắn bay ra mấy trăm thước.

Thiếu Tư Kiếm trong nháy mắt ý thức được, đây không phải là tu vi chênh lệch.

Không nói đến Lục Nhai rơi xuống cảnh giới gì, kiếm của hắn, vẫn là kiếm của hắn.