Chương 24: Thổ lộ

Bệnh Tâm nghĩ rằng Côn Chu là một chiếc thuyền.

Khi gió biển thổi lên mặt một lần nữa, nàng thoáng nhìn những con sóng lớn trong biển xa như một bông hoa nhỏ, liền hiểu rằng Côn Chu này là một con cá Côn.

Yêu sào giống như viên đạn xẹt qua phía sau, sao trời như mưa.

Những con Côn khổng lồ bay trên biển, cuộn về phía Bắc với những cái đuôi khổng lồ che khuất bầu trời. Tầng mây và mặt biển phía dưới chậm rãi bình tĩnh lại, thiên địa như tranh vẽ. Sao trời trăng sáng đều chậm rãi bay lên hạ xuống từ đường chân trời có mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, rõ ràng tựa như giấy cắt trong kịch đèn chiếu trên phố xá, nhỏ đến đáng yêu, gần như trong tầm tay.

Trước kia muốn phô trương, lấy sương mù hỗn độn hóa thành pháp giá màu đen, trong thiên địa chỉ có một mình nàng có.

Cho dù là Trường Sinh quân cũng nhường nàng, vẻn vẹn chỉ dùng giá vân xuất hành. Khi đó liền cảm thấy đã là tọa kỵ độc nhất vô nhị, độc nhất và tôn quý trong thiên hạ.

Nhưng hôm nay ngồi trên con Côn, liền thấy khung vũ bỗng nhiên rộng rãi, đẹp đến mức làm cho người ta nheo mắt lại.

Sau này đi đốt Cửu Trọng Thiên, phong thần cốt Trường Sinh quân, cởi pháp y của hắn, khóa ở trên trụ trời mỗi ngày dùng Kim Xà Thần Tiên đánh một trăm roi. Mãi cho đến đi hắn bị đánh đến liên tục cầu xin tha thứ.

Đến lúc đó trùng kiến Dục Hải, mình cũng làm một con Côn đến cưỡi, so với pháp giá hỗn độn kia không phải dễ nhìn hơn rất nhiều sao?

Lại buộc Trường Sinh quân vào cái đuôi con Côn, làm hắn trượt theo đường đi.

Bệnh Tâm từ phía sau Kỳ Lân ôm eo hắn, nhìn xuống con Côn dưới thân, trong lòng liền nghĩ những thứ này.

Thiên Xu gồi nghiêng người dựa vào thanh kiếm ở phía sau, tay cầm một bầu rượu xanh tự uống, quan sát mặt mày mang theo ý cười của nàng.

Nàng và Kỳ Lân thân mật tựa như quen biết thật lâu.

Ngực hắn có chút trầm xuống, cũng có chút trầm mặc.

Bệnh Tâm ôm lấy thắt lưng Kỳ Lân, Kỳ Lân ngồi thiền nhập cảnh cũng không để ý tới nàng. Bệnh Tâm hô hai tiếng Kỳ Lân, không được đáp lại, có chút buồn bã. Nàng chợt quay đầu nhìn về phía Thiên Xu: "Tiểu sư thúc..."

Thiên Xu đáp lại nàng: "Ừ."

Con ngươi Bệnh Tâm sáng tắt ở giữa chân trời tối tăm, dường như có thiên thạch ào ào rơi xuống trong mắt nàng.

Nàng bỗng nhiên vươn ra một tay, thăm dò về phía Thiên Xu, trên mặt là ý cười trong suốt: "Trên tóc ngươi có một cánh hoa nha."

Bên tai Thiên Xu, bị Bệnh Tâm hái xuống một cánh hoa.

Trong lúc Bệnh Tâm buông ra, cánh hoa trong nháy mắt bay vào trong tầng mây.

Đôi mắt trong suốt của Bệnh Tâm nhìn thẳng vào hắn.

Thiên Xu hỏi: "Nhìn cái gì."

"Đáng tiếc tiểu sư thúc là người tu đạo, trong lòng có chấp niệm, nhất định phải báo thù." Bệnh Tâm dường như có chút tiếc nuối: "Ta đang nhìn, nếu tiểu sư thúc là một phàm phu tục tử, tóc tốt như vậy, theo tuổi già mà trắng xám. Tóc trắng cài hoa sẽ trông như thế nào."

Đôi khi nàng lãng mạn như một người trên thế gian.

Bệnh Tâm nói tiếp , thần sắc rực rỡ: "Nếu tiểu sư thúc chết đi xương cốt mục nát, lại sẽ nở ra loại hoa gì. Ta đoán là hải đường, cái loại đỏ đến mắt đều nóng bỏng."

Nàng thậm chí không có kính sợ và sợ chết như người thường, nàng gần như không phân biệt thiện ác đen trắng.

Thiên Xu chợt nghĩ tới cái gì đó, yết hầu khẽ động.

"Tiểu sư thúc làm sao vậy?" Bệnh Tâm nằm ở đầu vai Kỳ Lân nhìn hắn.

Mái tóc dài của hắn tản ra trong gió, áo dài như lửa, mắt sáng lông mày giãn, rất có vài phần càn rỡ.

Điều tốt nhất trên nhân gian là có thơ. Trong lúc nhất thời trời đất u ám kéo theo. Bệnh Tâm có khả năng nghĩ đến tất cả những câu như "Cười vào quán rượu Hồ Cơ", "Từng hứa nhân gian đệ nhất lưu", "Tiên y nộ mã thời niên thiếu" hoặc "Xuân phong đắc ý mã đề tật", dường như đều là viết về dạng nam tử như Thiên Xu vậy.

Thiên Xu ho nhẹ một tiếng, thân thủ đưa bầu rượu trên tay tới.

Bệnh Tâm cũng không quay đầu lại, nếm một ngụm, sặc đến ho nhẹ, thấp giọng nói: "Thật mạnh."

Thiên Xu nhếch môi, tự uống hai ngụm, nhét nút về miệng bình, đeo ở bên hông: "Không biết thứ tốt."

"Tiểu sư thúc, tất nhiên là tốt." Bệnh Tâm cười.

Hắn lại ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

Bệnh Tâm nhìn Kỳ Lân nhắm mắt thiền định, đưa đầu lại gần.

Thiên Xu hôn lên.

Cánh môi lạnh lẽo mang theo một tia rượu, tiếng gió bao phủ vào nụ hôn lạnh lẽo, hắn có chút tham lam cạy mở môi và răng môi của nàng, nhấm nháp hương thơm ngọt ngào giống như anh túc. Điều này không giống với nụ hôn bá đạo, cuồng loạn khi bọn họ hoan hảo.

Hắn chỉ cướp những gì hắn nên có, những thứ thuộc về hơi thở của nàng. Hô hấp xen kẽ không giống tìиɧ ɖu͙©, phần lớn là lưu luyến.

Bệnh Tâm là biết hôn, giống như bẩm sinh.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ bọc ôn nhu mềm mại, giống như muốn hòa tan thành mây khói.

Thiên Xu chợt chặn lại môi nàng, giống như bất đắc dĩ trừng phạt hung hăng cắn một cái.

"A." Bệnh Tâm khẽ hô, ngón tay đặt ở bên môi: "Tiểu sư thúc thật không nói đạo lý."

Hắn dường như có ý riêng: "Là ngươi nguỵ biện."

"Tiểu sư thúc muốn đi?" Nàng đột nhiên hỏi.

Thiên Xu nhìn vào mắt nàng.

Nàng có một chút lưu luyến, nhưng không nhiều.

Mức độ tiếc nuối và lưu luyến đó nhiều giống như cánh hoa bị gió thổi bay đi vậy; giống như một chiếc lá đẹp rơi xuống lúc nóng lạnh xen kẽ khi đông đi xuân đến; giống như dây thường xuân leo bên ngoài nhà vào một ngày khô héo, nhưng còn nhớ nó đã nở ra hoa màu gì vậy.

Thiên Xu linh tê chợt đến, bỗng nhiên hiểu thấu một cái gì đó.

Hắn dường như thấu hiểu được quyết pháp nhập môn đứng đầu của kiếm đạo.

Kiếm đạo vô tâm, tự nhập hóa cảnh. Không cần tại (tập trung) chiêu, không cần tại tượng (bắt chước).

Thiên địa bất nhân, vạn vật sinh diệt tự nhiên. Hư mà bất khuất, động mà càng ra.

— Từ tâm mà động, đạo nhập tự nhiên.

Trong nháy mắt lẩn trốn vào kiếm đạo chi môn tựa hồ như tia chớp như sấm sét vì hắn trút ra một luồng quang mang, tiên thức đầu tiên thanh minh như phượng sĩ khẽ kêu ở trong đầu hắn.

Đây là lần đầu tiên Thiên Xu nhìn thấy đại đạo.

Con đường mà hắn nhìn thấy - là những cánh hoa mờ nhạt, mong manh, xa xôi, chỉ cần có gió là bị thổi đi.

"Tiểu sư thúc?" Bệnh Tâm gọi hắn, khóe miệng bị hắn cắn đến hơi đỏ bừng.

"Sư thúc không đi." Thiên Xu nói nhỏ.

"Không đi?"

"Sư thúc không đi." Thiên xu ôm lấy cổ nàng, còn muốn hôn tiếp.

—— "Đến rồi." Chỗ Kỳ Lân truyền đến thanh âm lạnh lùng.

Thiên Xu dừng động tác, Bệnh Tâm lại có chút ngượng ngùng quay đầu lại.

Đại lục xuất hiện ở phía xa cá Côn đang dần dần hiện ra toàn cảnh của nó.

Thứ nhấp nhô trên bờ biển là những đυ.n cát màu vàng cam, trong bầu trời đêm mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn trong thành trì, giống như một tấm lưới khổng lồ màu vàng đan xen rải rác trên bờ biển và đất liền màu đen.

Cá Côn phát ra tiếng kêu dài, lại nhìn ra xa hơn.

Cuối tầm nhìn là một hồ nước khổng lồ hình một cái trăng lưỡi liềm rơi vào sâu trong toàn bộ lục địa, giống như một khối mặc ngọc lóe ra sóng quang lấp lánh.

"Nơi này là?" Bệnh Tâm nằm trên lưng cá Côn, dõi mắt trông về phía xa.

Thiên Xu đáp: "Đây chính là Bắc Mạc. Lục địa hỗn loạn và khai hóa nhất trong toàn bộ biển cảnh tứ phương, cũng là nơi Kiếm thần Lục Nhai ngã xuống."

Bệnh Tâm cảm thấy ngực có chút nhảy nhót, không biết có phải do gió đêm hay không, dường như nàng còn nghe thấy chiếc nhẫn trên tay phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Giống như là một tiếng long ngâm.

——————————————

Ngày mai cũng nhiều hơn, có thịt ~

Cảm ơn các nàng tiên đã ném một hạt, để vịt hạnh phúc!