Chương 18: Nói dối

Lý Thành ở Phù Nam quốc xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Chuyện tu tiên hỏi cao nhân, là thứ đáng để đùa giỡn lúc trà dư tửu hậu nhất. Việc này lại bị người nhiều chuyện viết trên trang sách diễm văn, ba hai ngày truyền khắp các nơi.

Mã phu ở trạm dịch Phù Nam nói như vậy:

Tu tiên thế gia ở Đông Huyền châu, các vị cũng biết đúng không! Vị tông chủ Uất Trì Thiên Xu kia, vốn là tu tiên cầu đạo ở Vạn Kiếm Môn trong Lý Thành chúng ta, vốn là một hoàn khố (công tử bột) cực kỳ ăn chơi. Nghe nói mấy ngày nay, vậy mà hắn lại dám bắt cóc nữ đồ đệ của sư huynh Thanh Hư tử của hắn rồi bỏ trốn! Đây chính là đại sửu văn (scandal) lớn của Vạn Kiếm Môn, ai mà nghĩ được Tiên gia đạo môn còn có người không để ý luân lý đạo đức như vậy! Nghe nói Thanh Hư tử đã xuống núi, muốn thanh lý sơn môn, trừng phạt tên cuồng lãng (điên cuồng + phóng túng) kia!

Diễm tỳ của Tiểu Dao Trì lại nói như vậy:

Ngày đó nô gia thấy rõ ràng, đâu phải là nữ đồ gì, rõ ràng là một lô đỉnh bộ dáng thanh diễm kiều mị. Nô ở xa xa thấy, là Thiên Xu tử của Vạn Kiếm Môn và Kỳ Lân chưởng môn của Tư Tinh Lâu, hai người vì tranh đoạt nữ tử lô đỉnh thượng giai này mà ra tay đánh nhau, ngay trên thuyền hoa của Tiểu Dao Trì chúng ta. Những người tu đạo này thật sự là vô tình nha, sao có thể coi nữ tử là đồ chơi để tu luyện, cường thủ hào đoạt như thế? Quả nhiên Tiên gia vô tâm, chỉ đáng thương cho nữ tử tay trói gà không chặt kia nha.

Ngư dân ở bến tàu ven biển Lý Thành lại nói như vậy:

Vào lúc bình minh ngày hôm đó, ta đã nhìn thấy! Một nam tử áo đen ứng phong đạp không, ôm một nữ tử hôn mê hướng về phía tầng mây trên biển lăng không (vυ"t lên trời cao) mà đi. Sau đó, có một kiếm tu đồ đỏ, ngự kiếm đuổi theo, nhanh như tia chớp. Cảnh tượng như vậy đâu phải ai cũng có thể nhìn thấy, ta nhìn vài lần. Muốn ta nói, đây rõ ràng là đấu pháp! Tất nhiên chính là Kỳ Lân chưởng môn Tư Tinh Lâu và Thiên Xu tử của Vạn Kiếm Môn đang có thù không đội trời chung đang đánh nhau!

Mà sau bữa cơm mọi người đều nói về tin đồn và lan truyền nó, dần dần cũng trở thành một giai thoại nhỏ làm chấn động Lý Thành —— "Hào môn nội đấu! Tiểu lô đỉnh nữ lại trở thành đồ chơi của hai đại hào môn? Thiên Lý ở đâu! Lý Thành, Kinh đô cuối cùng là ai có pháp lực cao hơn một bậc?"

Mà lúc này, ba người trong lời đồn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Khi Bệnh Tâm tỉnh lại, sốt cao đã giảm. Trong tầm mắt, là đảo Thiên Tụ do pháp khí bảo vật hóa thành, mắt đầy hoa rơi hồ nước. Cả tòa bảo đảo nhỏ như thuyền, liếc mắt một cái có thể nhìn đến tận cùng. Trên đảo hoa rơi rực rỡ, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, thân đảo lăn tăn trong sóng ngày ngày đi ngàn dặm.

Nàng chống người ngồi dậy, áo khoác màu đen trên vai trượt xuống, thân ở dưới một gốc hoa. Mà trước mặt, chính là Kỳ Lân và Thiên Xu đang ngồi thiền.

Bệnh Tâm có chút hoảng.

Lần trước lúc hoảng hốt như vậy, vẫn là lần đầu tiên khi nàng dẫn Lục Nhai về Dục Hải, bị Kỳ Lân đυ.ng trúng.

"Khụ khụ." Bệnh Tâm ra vẻ trầm tĩnh ho nhẹ một tiếng.

Gió biển mằn mặn thổi trên mặt, đầu đầy hoa rụng, thủy triều ào ào bắt đầu khởi động, ba người im lặng dọa người.

"Tỉnh rồi?" Thiên Xu mở đôi mắt rũ xuống, nhìn thoáng qua Bệnh Tâm, lại nhìn thoáng qua chiếc áo khoác màu đen đặt trên đầu gối nàng. Thần sắc hắn nhàn tản lười biếng, lại dường nhu mang theo hai phần xa cách.

"Cái này..." Bệnh Tâm dùng dư quang nhìn Kỳ Lân.

Kỳ Lân có chút lạnh lùng, mở miệng chỉ nói: "Ta đã nói qua với hắn duyên cớ rồi."

"Nói qua?" Bệnh Tâm không biết nói như thế nào, lại nói từ đâu, nói cái gì. Nàng liếc mắt nhìn Thiên Xu một cái, trong lòng không yên lòng, "Tiểu sư thúc..."

"Thôi." Thiên Xu mặc phi y mỏng manh theo gió cuốn, hơi mỉm cười một cái, tựa vào trên cây hoa phía sau, từ trong ngực móc ra một bình long cao tửu, uống một ngụm: "Sớm biết có hắn, ta cần gì phải tự làm mất mặt mình."

Bệnh Tâm khẽ cảm thấy áy náy, nhìn về phía Kỳ Lân.

Kỳ Lân nhắm mắt ngồi thiền.

"Tiểu sư thúc." Bệnh Tâm cũng không trốn tránh, chuyện đã đến nước này, liền chỉ thành thật đáp: "Vốn ta không nên giấu diếm, chỉ là việc này nói quá mức phức tạp, liền đành chậm chạp chưa từng nói rõ. Nếu tiểu sư thúc có gì không thoải mái, trách ta là được."

"Làm sao có thể là do ngươi." Thiên Xu rất là tự giễu: "Ta sớm nên nghĩ đến, dung mạo ngươi như thế, thiên phú dị bẩm, há lại là thứ người bình thường có thể độc chiếm."

"Ta..."

"Kỳ Lân chưởng môn đã nói rõ sự thật với ta, thì ra ngươi chính là người Đại Diệu quốc ở phía Bắc Đông Huyền châu." Đôi mắt hơi say của hắn nhìn về phía Bệnh Tâm, tựa như dùng ánh mắt miêu tả dung mạo của nàng: "Đảm nhận nữ đế Đại Diệu quốc, nữ tử trong nước làm gia chủ, vốn là tự nhiên. Vốn tưởng rằng ta có thể một khi đắc đạo liền rửa sạch thù nhà, phong quang nghênh đón ngươi làm tông thê Uất Trì gia. Không ngờ ngươi sớm đã có ước hẹn với Kỳ Lân chưởng môn, còn có hai phòng thị quân vọng tộc đợi cưới. Thì ra là ta trèo cao, thật sự xấu hổ."

Biểu cảm của Bệnh Tâm: "??"

Nàng vội vàng nhìn về phía Kỳ Lân.

Kỳ Lân mở mắt ra, thanh âm gợn sóng không có chút rung động nào, rất là lạnh nhạt: "Chính là như vậy. Bệnh Tâm mấy ngày nay được Thiên Xu tông chủ chăm sóc, đúng là đã có ba vị thị quân, trong đó có cả ta."

"Cái này..." Bệnh Tâm tràn đầy khó tin.

Cái này không thích hợp.

Từ khi nào tính tình Kỳ Lân đã đâu ra đấy như vậy, cũng học được mở mắt nói dối.

Trước kia các tiên quan Dục Hải luôn nói, nhân tài là giảo hoạt vòng vo nhất, quả nhiên không sai! Nhân gian thật sự là một cái thùng nhuộm lớn, ngay cả Kỳ Lân cũng thay đổi!

Thiên Xu một tay chống trán, ánh mắt hơi rũ xuống, tựa hồ có chút ảm đạm: "Nghe nói một vị chính là Kỳ Lân chưởng môn, đúng là người sau tường, kẻ trên ngựa."

Khóe miệng Bệnh Tâm giật giật: "Đúng..." Người sau tường, kẻ trên ngựa? Là âm đô vạn quỷ sau tường, ngọn lửa địa ngục trên ngựa, hiện giờ còn học được nói dối Phong Thiên Tử Đại Minh Vương.

"Còn có một vị kiếm tu ở suối Nguyệt Bắc Mạc."

"Cũng... Có thể nói như vậy." Bệnh Tâm oán thầm. Cũng chỉ là Hỗn Nguyên Ty Chiến Đãng Ma Chân Vũ Xá Tội Tru Tiên Thượng Chiến Thần Lục Nhai.

Thiên Xu hơi suy nghĩ một chút: "Còn có một vị nhân sĩ Côn Luân, nghe Kỳ Lân chưởng môn nói là người gõ mõ cầm canh."

"..." Gõ mõ cầm canh, Bệnh Tâm hắng giọng một cái, không dám tiếp lời.

Tạo hóa của A Âm mặc dù không bằng Kỳ Lân và Lục Nhai, nhưng tốt xấu gì cũng từng là Chấp Lệnh Hàm Chúc Thánh Sơn Thần ti chưởng ngày đêm sớm chiều ở Côn Luân, Kỳ Lân tự xưng là chức quyền cao chức trọng của Bắc Âm đại đế quân có phong hào thiên tử, cũng không khỏi quá khinh thường người... Khinh thường Thần: "Bên này nhất thời nửa chốc, cũng nói không rõ ràng được. Chỉ là, đùng thực là có ba vị." Nàng hơi nghiêm mặt: "Là ta gạt tiểu sư thúc, tiểu sư thúc nếu tức giận cũng là chuyện nên làm. Nếu là..."

Nếu là muốn đi, chỉ sợ cũng chỉ là duyên phận đến đây.

Kỳ Lân nhẹ nhàng nhướng mày, chợt nói: "Nếu lưu lại, ngươi phàm là che chở nàng, ta liền có thể dung nạp."

Bệnh Tâm quay đầu lại nhìn Kỳ Lân.

Trên mặt hắn cũng không có vẻ mặt đặc biệt, thản nhiên lạnh lùng rất bình thường.

Bình thường tựa như lúc nàng mang Lục Nhai trở về, tựa như lúc nàng dẫn A Âm trở về.

Bệnh Tâm lại càng áy náy, lần đầu cảm thấy đa tình cũng là phiền não. Nàng suy nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu sư thúc mặc dù dáng vẻ phóng đãng phong lưu, nhưng thật sự là người ôn nhu kiên định, ví dụ như biển rộng và sâu. Tâm tính như tiểu sư thúc, tuyệt không chỉ tạo hóa hôm nay, ta tự nhiên ngưỡng mộ. Nay trong nhà ta xảy ra biến cố, bạn cũ ly tán, thiên địa phiêu linh, bốn phía suy sụp, đại cừu chưa rửa. Bởi vậy, ta nói không nên lời giữ lại tiểu sư thúc. Lại trách ta đa tình dễ thay đổi, yêu núi yêu biển, sợ cô phụ tình ý của tiểu sư thúc." Nàng mỉm cười, đối diện đôi mắt của Thiên Xu: "Còn xin tiểu sư thúc từ tâm mà động, không cần băn khoăn, để đạo nhập tự nhiên."

Thiên Xu nhìn nàng, hoa ào ào rơi tản ra trên vai, là sự mỹ hảo hiếm thấy. Yết hầu hắn giật giật, giống như muốn trả lời cái gì đó.

Lại chợt, cả Thiên Tụ đảo đột nhiên chấn động, bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng sóng rít, thiên địa trong khoảnh khắc mờ mịt!

Kỳ Lân phất tay áo mà lên, chân đạp hư không đưa thân lên: "Không tốt, có yêu vật!"