Q3-Chương 44: Tung tích của huynh trưởng

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu không hề tránh né, vẫn tới sảnh ngoài. Hắn đem việc quan trọng trước mắt nói cho Ngụy Thanh Thanh, tỏ vẻ thực xin lỗi không thể giống như trước bồi nàng chơi cả ngày.

Ngụy Thanh Thanh nghe hắn nói muốn đi tìm Diệp đại ca cùng Diệp nhị ca, lập tức liền thúc giục hắn nhanh chóng đi. Ở trong mắt nàng, hai vị ca ca Diệp gia cũng là huynh trưởng của nàng, nàng đồng dạng sẽ lo lắng.

“Ta chỉ là nghe cha nói ngươi cũng bắt đầu tu tiên, muốn đến để ngươi nói một chút về những việc ở thế giới kia.” Ngụy Thanh Thanh nói, “Bất quá so ra, vẫn là đi tìm các ca ca quan trọng. Chờ ngươi tìm trở về bọn họ, lại đến tướng quân phủ cùng ta nói mấy ngày mấy đêm.”

Diệp Cửu Thu không sửa đúng cho nàng, hắn là tu ma. Hắn gật đầu xem như đồng ý, thấy Ngụy Thanh Thanh xoay người rời đi, hắn chợt nhớ tới cái gì, lại mở miệng gọi nhân gia lại.

“Thanh Thanh!”

“Còn có chuyện gì?” Ngụy Thanh Thanh quay đầu nhìn hắn.

Vẻ mặt Diệp Cửu Thu rối rắm, nghẹn hồi lâu, gần như làm Ngụy Thanh Thanh mất kiên nhẫn, hắn mới lắp bắp, ngữ khí vô cùng thành khẩn: “Ta vẫn luôn xem ngươi là muội muội.”

“Cho nên?” Ngụy thanh thanh khó hiểu nhìn hắn, này không phải là chuyện rõ như ban ngày sao?

“Cái kia... Ngụy tam thúc nói ngươi cùng ta có oa oa thân. Còn nói lần này ta trở về, liền cùng ngươi thành thân, tốt nhất là ở trước khi ta đi lưu lại cho Diệp gia một cái huyết mạch.” Diệp Cửu Thu chần chừ dừng một chút, xấu hổ rũ mắt, “Cái này... Tâm ta không đặt tại đây, có thể hay không...”

“Từ từ! Ngươi sẽ không cho rằng ta thích ngươi? Muốn gả cho ngươi chứ?” Ngụy Thanh Thanh càng nghe càng thấy không đúng, nhanh chóng chặn đứng lời hắn nói.

Diệp Cửu Thu giật mình: “Chẳng lẽ không phải?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang, rõ ràng lời của Ngụy tam thúc ý tứ chính là “khuê nữ nhà ta thích ngươi, đều vì ngươi mà khóc một đoạn thời gian thật dài”.

“Nữ nhân nào sẽ thích một nam nhân so với chính mình còn xinh đẹp hơn hả?” Ngụy Thanh Thanh khinh thường hướng hắn trợn mắt trắng, “Còn có, ngươi cảm thấy phụ thân ta sẽ đem ta gả cho ngươi sinh hài tử, lại nhìn ngươi ném chúng ta một mình đi xa? Nói không chừng còn không bao giờ trở về?”

Nàng đắc ý nâng cằm: “Lão nhân kia còn luyến tiếc ta chịu thiệt đây!”

Diệp Cửu Thu đã hoàn toàn ngây người, trực giác giống như chính mình bị lừa.

Ngụy tam thúc đang ở tướng quân phủ thích ý phẩm trà chợt đánh một cái hắt xì thật lớn, vị này sớm đã quên mất lời nói chính mình nhất thời hứng khởi trêu chọc thiếu niên.

Ngụy Thanh Thanh cuối cùng để lại cho Diệp Cửu Thu một cái bóng lưng tiêu sái: “Diệp Cửu Thu ngươi ngày thường vẫn nên động não nhiều một chút đi, đừng quá tự mình đa tình biết không? Lúc trước ta gặp ngươi, còn tưởng rằng ngươi rốt cuộc cũng thành thục được một chút, kết quả ở phương diện cảm tình này vẫn phế như vậy.”

Diệp Cửu Thu ở sau lưng nàng xấu hổ sờ sờ chóp mũi, tự kiểm điểm lại mình, yên lặng gật đầu.

Đợi Ngụy Thanh Thanh đi rồi, hắn mới quay đầu, nhìn về phía Diệp Cửu U đang đi đến bên cạnh chính mình, chịu đả kích thật sâu thở dài: “Nàng không thích ta.” Vốn nên cao hứng, nhưng lại hoàn toàn không cao hứng nổi.

“Ta biết.” Diệp Cửu U thấy bộ dáng héo rũ ỉu xìu của hắn, không dễ phát hiện cong cong khóe môi. Y ngược lại kỳ quái sao Diệp Cửu Thu không biết. Y thật ra đã quên, có một câu gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, còn có một câu kêu quan tâm quá sẽ bị loạn.

Diệp Cửu Thu hôm qua cũng đã hỏi qua Diệp Lăng, đại ca cùng nhị ca đã đi hướng môn phái nào, nhưng Diệp Lăng chỉ cười khổ, nói bọn họ cũng không báo cho ông. Nếu trước đó ông mà biết, tuyệt đối sẽ không đồng ý hành vi lỗ mãng của hai người. Chỉ là hai người kia đều là người có chủ kiến, làm ra quyết định liền rời khỏi thành, sau mới phái người đưa tin nói bọn họ đã rời đi.

Về phần đi đâu, bọn họ cũng không nói thẳng. Đại khái là sợ ông phái người đi truy tìm đưa bọn họ trở về.

Trong tin tức kia chỉ nói, thỉnh phụ thân an tâm, bọn họ chắc chắn sẽ mang tiểu Thu trở về, chính mình cũng sẽ bình an, mong ông chớ ưu chớ niệm.

Sao có thể chớ ưu chớ niệm chứ? Diệp Cửu Thu nhớ tới cô đơn cùng thương cảm trong mắt phụ thân khi bắt đầu nói tới việc này, trong lòng áy náy, huynh trưởng hắn là bởi vì hắn mới rời nhà đi. Đồng thời hắn cũng kiên định với quyết tâm muốn tìm huynh trưởng về.

Hiện giờ có thể hỏi ra tung tích của huynh trưởng hắn, chỉ có một người.

Chính là người đã báo cho huynh trưởng hắn nơi mấy môn phái tu tiên kia. Cũng chính là vị đạo nhân ngày đó kết luận hắn bị tu sĩ bắt đi.

Vị Đạo nhân kia ở ngoài thành có một đạo tràng trên Thanh Phong Sơn, ông ta ở trên đó tu luyện, bế môn không ra cũng đã hơn nửa năm. Dưới chân núi kia có mê trận, phàm nhân không thể tìm vào, cho nên Diệp Lăng vẫn luôn không hỏi được tung tích của hai nhi tử. Nhưng đối với Diệp Cửu Thu liền không giống, hắn cũng không phải phàm nhân.

Diệp Cửu Thu tiến thẳng ra khỏi thành, đi thẳng đến Thanh Phong Sơn.

Thanh Phong Sơn là một ngọn núi bình thường, cũng không nguy nga, ngược lại có vài phần thanh tú, cảnh sắc cũng không có bao nhiêu chỗ độc đáo, ấn tượng của Diệp Cửu Thu đối với nơi này nhạt đến cơ hồ không có, cũng không biết vị đồng đạo kia vì sao lại chọn một chỗ như này làm đạo tràng.

Vào phạm vi dưới chân núi, quanh thân liền nổi lên sương trắng nhàn nhạt. Diệp Cửu Thu mẫn cảm thấy được trong sương mù có lực lượng mê hoặc thần trí, người phụ thân hắn phái ra đại khái là luôn bị vòng trở lại chỗ cũ, chính là bởi vì cái này. Bất quá lực lượng này đối với hắn mà nói mỏng manh không đáng kể, cho nên hắn không chịu nửa phần ảnh hưởng, liền xuyên qua rừng cây dưới chân núi, bước lên sườn núi, con đường từ đây liền trở về một mảnh bằng phẳng, không có trận pháp nào khác cản trở.

Khi đi đến giữa sườn núi, Diệp Cửu Thu nhìn lại sương trắng tràn đầy dưới chân núi, nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Cửu U, mê trận kia có phải hay không quá...” Nói đơn sơ đã là cất nhắc, cho nên hắn ngượng ngùng dừng miệng, không muốn bất lịch sự đối với chủ nhân nơi này.

Diệp Cửu U đi phía sau hắn, phảng phất như nghĩ tới cái gì, sắc mặt thật không tốt.

“Đi lên.” Diệp Cửu U giương mắt, nhìn về phía phòng ốc trên đỉnh núi kia, trong mắt âm trầm.

Diệp Cửu Thu gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy có chỗ không đúng, vì thế dùng Bộ Bộ Sinh Liên, cơ hồ là trong chớp mắt liền tới trước cổng lớn thôn trang ở nơi này.

Sơn trang ngay cả một cái kết giới đều không có, có thể trực tiếp đi vào. Bất quá Diệp Cửu Thu là tới dò hỏi sự tình, cũng không phải tới khıêυ khí©h gây chuyện, mà đạo nhân xem như từng giúp người nhà tìm hắn, cho nên hắn tuần theo quy củ Tu chân giới, lấy một tấm đưa tin phù, dùng linh lực bắn vào trong sơn trang, thông tri chủ nhân nơi này biết bọn họ tiến đến bái kiến.

Sau khi đưa tin phù biến mất không lâu, hai phiến đại môn trước sơn trang liền “kẽo kẹt” mở ra, đứng phía sau đại môn là một vị lão giả đầu bạc, người mặc y phục xanh xám, khuôn mặt già nua, nhưng tinh thần còn rất đầy đủ, đôi mắt không vẩn đυ.c giống lão nhân bình thường, ngược lại là thực thanh triệt. Ông ta nhìn về phía hai người Diệp Cửu Thu ngoài cửa, ánh mắt có hai phần kinh ngạc tám phần cung kính. Không nghĩ tới thiếu gia Diệp gia hơn nửa năm trước bị bắt đi thật sự đã trở lại, còn bắt đầu tu luyện, tu vi còn hơn xa ông ta.

“Thanh Tùng gặp qua tiền bối.” Ông ta khom lưng hành lễ, lấy tu vi luận bối phận, vẫn không vì Diệp Cửu Thu tuổi nhỏ mà chậm trễ Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu không quen trưởng giả hướng hắn khom lưng, chợt rời sang bên cạnh, mở miệng nói: “Không cần như thế. Ngươi có ân với Diệp gia ta, như thế ta nhận không nổi. Ngươi ta đều là tu sĩ, ta liền kêu ngươi một tiếng đạo huynh, thế nào?” Hắn đồng dạng có chút kinh ngạc, nguyên tưởng rằng đối phương hẳn là ẩn sĩ cao nhân, lại không nghĩ tới tu vi chỉ có Luyện Khí tầng hai, nhưng tưởng tượng đến nhìn thấy một đường đi đến nơi này, lại cảm thấy chính là như vậy mới đúng.

Thanh Tùng đạo nhân giật mình, ngay sau đó đáp ứng: “Ta đây mặt dày, gọi ngươi một tiếng Diệp sư đệ.” Từ trong đưa tin phù của Diệp Cửu Thu ông ta đã biết được ý đồ Diệp Cửu Thu đến, lúc này than nhẹ một tiếng, “Chuyện của lệnh huynh, ta vốn nên thỉnh ngươi đi vào nói chuyện, nhưng ta nghĩ ngươi biết được, đại khái liền không có tâm tư phẩm trà. Ta liền ở đây nói hết với ngươi.”

Lời ông ta vừa dứt, ý cười trên mặt Diệp Cửu Thu liền dần thu liễm rồi biến mất, hắn bình tĩnh nhìn Thanh Tùng: “Đạo huynh đây là có ý gì?”

“Ngày ấy đại ca cùng nhị ca ngươi tới cửa bái phỏng, hỏi thăm ta môn phái tu tiên ở phụ cận Đại Yến Quốc.” Thanh Tùng đạo nhân chậm rãi nói, “Ta chỉ cho bọn hắn ba nơi. Một là Bạch Mã Khâu ở Đại Tề Quốc, hai là Tuyết Nhân Động ở Đại Ngụy Quốc, ba là Thiên Sơn Lĩnh ở Đại Triệu Quốc.”

Ông ta vừa nói xong, Diệp Cửu Thu liền nghe thấy thanh âm Diệp Cửu U lạnh băng vô cùng: “Ba địa phương này, đều không có môn phái tu tiên nào.”

Diệp Cửu Thu mở to mắt, đột nhiên nhìn về phía Thanh Tùng, ông ta vì sao phải lừa gạt huynh trưởng của mình?

“Đúng vậy, ba địa phương này, đều không có môn phái tu tiên.” Thanh Tùng đạo nhân cười khổ, “Nói đến cũng buồn cười, các đại môn phái đều có trận pháp đem chính mình ẩn giấu ở thế tục, làm phàm nhân tìm không đến. Ta cả đời này đều dò tìm tiên địa, lại chưa từng tìm được qua.”

“Một thân tu vi này của ta, là thời còn nhỏ vận khí tốt, nhặt được một quyển sách nhỏ, tu luyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đến trình độ này. Ngươi cũng thấy mê trận dưới chân núi kia, đối người thường còn có thể mê hoặc một hai, nhưng ở trước mặt các ngươi, liền yếu ớt giống như tờ giấy. Ta nếu như thực sự có vài phần bản lĩnh, sao còn chọn nơi đây làm đạo tràng? Lại làm sao phải trà trộn với hồng trần thế tục này?”

Ông ta thừa nhận: “Để ta thật sự chỉ cho bọn hắn một phương hướng chính xác, ta cũng chỉ không ra. Ta nếu biết nơi có môn phái tu tiên, hiện tại đã không còn ở đây.”

“Ngươi lừa gạt huynh trưởng ta?” Ánh mắt Diệp Cửu Thu lạnh lẽo xuống.

“Ta chỉ là thấy bọn họ lúc ấy cảm xúc không xong, nghĩ tùy ý chỉ cho bọn hắn ba cái địa phương, bọn họ đi tự nhiên sẽ bất lực trở về, ta liền có thể nói cho bọn họ đây là bọn họ cùng tiên lộ vô duyên, không thể cưỡng cầu.” Ông ta thở dài, “Đi ra ngoài một chuyến, ít nhất có thể làm cho lòng bọn họ yên tĩnh xuống. Lại không nghĩ tới hữu tâm làm sai sự...”

Ông ta thấy Diệp Cửu Thu tìm tới, liền biết sự tình có biến. Bởi vì địa phương ông ta chỉ cho hai người, đều là ở phụ cận Đại Yến Quốc, tính tính thời gian, sớm nên trở về rồi. Hiện tại bọn họ không có trở về, vậy nhất định là trên đường xảy ra biến cố.

Hắn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nam tử thần bí bên người Diệp Cửu Thu, ở trong lòng thở dài một tiếng, xem ra hôm nay không lành rồi, cũng là do chính mình quá mức nhiều chuyện.

“Nếu huynh trưởng ta xảy ra chuyện gì, đó là ngươi hại bọn họ.” Diệp Cửu Thu nhàn nhạt nói, tay kết linh quyết, một đạo phù văn nhanh chóng đánh vào trán ông ta, “Cấm chế này, đợi ta tìm được huynh trưởng về, tự nhiên sẽ cởi bỏ cho ngươi.”

Trong lòng Thanh Tùng đạo nhân chợt lạnh, biết lời Diệp Cửu Thu chưa nói xong: Nếu thực sự có vạn nhất, vậy không cần giải. Cấm chế bùng nổ kết cục, ông ta đoán được, vì thế sắc mặt không khống chế được trở nên trắng bệch.

Nhưng ông ta vẫn phải thấp giọng nói câu đa tạ, bởi vì nếu không phải Diệp Cửu Thu ra tay trước, như vậy ông ta hiện tại chỉ sợ đã chết ở trong tay người bên cạnh Diệp Cửu Thu kia.

“Ta nói rồi, ngươi đối với Diệp gia ta có ân.” Tuy rằng ân huệ bé nhỏ đến mức không đáng kể. Sắc mặt Diệp Cửu Thu âm trầm như nước, xoay người đi nhanh chóng xuống núi. Hắn hiện tại cần mượn Truyền Tống Trận, theo thứ tự đi ba quốc gia kia một chuyến, nói không chừng có thể phát hiện tung tích của huynh trưởng.

Diệp Cửu U cái gì cũng chưa nói, đi theo phía sau hắn, chỉ có một thân lệ khí gần như ngưng thực, làm sợi tóc vạt áo y không gió tự bay.

Sau khi bọn họ xuống núi sau không lâu, Thanh Tùng đạo nhân thấp giọng thở dài một tiếng, mới xoay người đóng đại môn. Mà trong khoảnh khắc đại môn khép lại, đan điền bỗng nhiên đau đớn, “oa” một tiếng phun ra một miệng máu, dưới chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

Ông ta dựa lưng vào đại môn, mặt như giấy vàng, chợt cười khổ một tiếng, vị kia cuối cùng vẫn là ra tay, quả thực là tàn nhẫn tâm, sinh sinh phế bỏ tu vi của ông ta.

Cũng được, tu vi Luyện Khí tầng hai, có cùng không có cũng không kém bao nhiêu. Ông ta đã già rồi, cũng không còn như khi tuổi trẻ vào Nam ra Bắc cầu tiên vấn đạo chấp nhất cùng bốc đồng. Ông ta cả đời này, đều mưu toan bước vào Tu chân giới, vứt bỏ người nhà cùng tri kỷ, lại thủy chung vẫn luôn bồi hồi ở bên ngoài, không vào được tông môn, phí hoài hơn phân nửa cuộc đời, kết quả là cái gì cũng không có được, cái gì cũng không lưu lại.

Khi niên thiếu ngoài ý muốn nhặt được quyển sách nhỏ thay đổi cuộc đời vốn nên bình phàm an phận của ông ta, nếu để cho ông ta được một lần nữa chọn lựa, ông ta sẽ còn nghĩa vô phản cố* bước lên con đường tu luyện cô độc tàn khốc này sao?

* Đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.

Dưới đáy lòng Thanh Tùng đạo nhân tự hỏi, lại không cho được chính mình câu trả lời, nhịn không được tự giễu cười nói, người nào có thể có khí vận như vậy, có thể đem cả đời làm lại từ đầu? Ông ta lại vọng tưởng rồi.

Nắm chắc hiện nay mới là quan trọng nhất đi. Ông ta khụ khụ sặc một ngụm máu, ánh mắt nhìn chân trời xanh thẳm phía xa, nghĩ thầm mất đi tu vi cũng tốt, ông ta rốt cuộc cũng có thể buông xuống chấp niệm, hồi cố hương, có lẽ có thể nghiêm túc đi tế bái người nhà một phen, có lẽ có thể ở trước mộ tri kỷ cùng lão uống một bầu rượu, có lẽ có thể nhìn thấy hài tử con cháu của người quen năm đó ở trong thôn vui sướиɠ chạy vội tới, kêu chính mình “Lạc gia gia”.

Phảng phất như mất đi tu vi, ông ta rốt cuộc mới nhớ lại cái tên chính mình vứt bỏ từ rất lâu: Lạc Đại Lang.

Mà Diệp Cửu Thu sau khi rời khỏi Thanh Phong Sơn, đầu tiên là hồi phủ cùng Diệp Lăng nói rõ, lúc sau liền cùng Diệp Cửu U xuất phát, theo thứ tự đi khắp Đại Tề quốc, Đại Ngụy quốc cùng Đại Triệu quốc ba địa phương kia. Hắn cuối cùng cũng không tìm được hai người huynh trưởng, nhưng cũng không phát hiện tin tức nào không tốt.

Tại ba địa phương đó, qua những người hắn dò hỏi, xác thật chứng thực các huynh trưởng hắn đã từng tới. Nhưng sau khi tới lại đi đâu, hắn liền không tìm được manh mối.

Tiêu phí hơn một tháng thời gian, dù Diệp Cửu Thu có không muốn đi nữa, hắn cũng chỉ có thể bất lực trở về.

Khi hắn trở về, còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ vạn nhất các ca ca đã về tới nhà. Chính là khi hắn bước vào Diệp phủ, liền biết kỳ vọng của chính mình rơi vào hư không.

Hắn nghĩ, các huynh trưởng đại khái là ở trên đường lại nghe được đồn đại khác, vì thế liền không có về nhà, ngược lại là chạy đến nơi đồn đại kia. Nếu thật là như thế, vậy hắn muốn tìm bọn họ, cũng chỉ có thể giống như mò kim đáy biển, vô cùng gian nan.

Lúc này thời tiết Đại Yến Quốc đã đến cuối mùa thu, trong Diệp phủ lá cây nhiễm sương thu, ào ào rơi đầy đất, thiếu lá cành cây lởm chởm khô khốc, bén nhọn đâm lên trời quang, bụi cỏ cũng khô vàng, côn trùng kêu vang trong đó đã biến mất, cả phủ đều là hương vị thanh lãnh hiu quạnh.

Diệp Cửu Thu đi dưới hành lang, xuất thần nhìn hết thảy trước mắt, tâm tình như cảnh vật yên tĩnh này, cô đơn hiu quạnh, thẳng đến khi có một tiểu nữ hài bảy tám tuổi từ nơi xa chạy tới, một đầu đυ.ng vào người hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

“Mộ Đông.” Hắn cong lưng, đem tiểu nữ hài bế lên, trên mặt cuối cùng cũng có một chút tươi cười, “Còn nhận ra ca ca không?”

“Cửu Thu, Mộ Đông nhớ rõ Cửu Thu đó.” Tiểu nữ hài nãi thanh nãi khí nói. Thời điểm ban đầu Diệp Cửu Thu trở về, bé bị triệu vào trong cung làm bạn cùng tiểu công chúa, như vậy tính ra, đây mới là lần đầu tiên bọn họ cửu biệt gặp lại.

“Gọi ca ca.” Diệp Cửu Thu điểm điểm chóp mũi bé, “Tam ca ca.”

“Tiểu ca ca, khanh khách.”

Diệp Cửu Thu nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của bé, trầm trọng trong lòng dần dần tan đi. Thần sắc hắn một lần nữa trở nên kiên định, lại gian nan như thế nào, hắn vẫn muốn đi tìm. Hắn được các ca ca sủng nịch mà lớn lên, không thể để tới lượt Mộ Đông rồi, lại khiến cho tiểu cô nương từ nhỏ đã không có ca ca bênh vực mình.

Lúc này, thân phận là “cao nhân thần bí”, danh chính ngôn thuận xuất hiện ở bên người hắn Diệp Cửu U, mới bình tĩnh nói: “Mùa hạ sang năm, Linh Khư thịnh điển mở ra, chắc chắn sẽ có vô số tu sĩ tụ tập ở Thiên Ma Cung. Đó là nơi vô cung tốt để thám thính tin tức.”

Ánh mắt Diệp Cửu Thu sáng lên, kinh hỉ nhìn phía Diệp Cửu U, kích động đến nỗi trong chớp mắt không nói nên lời. Sau một lúc lâu, hắn mới cong khóe môi, hướng Diệp Cửu U nở một nụ cười thật lớn. Đồng thời kéo tay nhỏ của Diệp Mộ Đông, hướng Diệp Cửu U vẫy vẫy: “Mộ Đông, tới kêu Cửu U ca ca nào.”

Tiểu nữ hài tò mò nhìn chằm chằm Diệp Cửu U, ánh mắt đơn thuần làm Diệp Cửu U không được tự nhiên hơi hơi quay mặt đi, như là muốn đem nửa mặt đầy hoa văn màu đen dữ tợn giấu đi. Nhưng mà tiểu nữ hài cũng không có sợ hãi mặt y, ngược lại là xem trong chốc lát sau lại khanh khách cười, mềm mại kêu lên: “Tiểu ca ca.”

Thân thể Diệp Cửu U chấn động, sau đó nhanh chóng xoay người ngoặt qua khúc cua ở hành lang biến mất trước mắt một lớn một nhỏ. Nhanh đến mức Diệp Cửu Thu đều không kịp thấy rõ thần sắc của y, nhanh tựa như hoảng đến mức không chọn đường đã trốn.

Diệp Cửu Thu không thể hiểu được cúi đầu nhìn nhìn Diệp Mộ Đông, thấy tiểu cô nương cũng vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi cười nhéo một cái lên cằm tiểu cô nương: “Gọi ta làm gì? Nên gọi Cửu U ca ca đó, ngươi xem ngươi không gọi y, y đều thương tâm chạy mất rồi.” Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía nơi Diệp Cửu U biến mất, nghi hoặc thật sâu lắng đọng vào đáy mắt.

Cacao: "Hu hu. Dành cả ngày để làm ba chương liên tục. Bù mấy hôm trước đó. Ai đọc truyện thì hú lên một tiếng cho tôi biết đi."

(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)

Ps: Từ này cũng là pass chương sau nha. Có dấu, viết hoa chữ đầu, ba ký tự hai chữ và một dấu cảm thán nha!!!