Q3-Chương 37: Tông môn huỷ diệt

Edit: Cacao

Ngày thứ hai Diệp Cửu U trở về, Phong Ngọc Thư xuất quan.

Diệp Cửu Thu cảm thấy chuyện tốt đều đồng loạt xảy ra, trong lòng hắn cao hứng, nhưng nhìn Hà Sơn Kiến trầm mặc, hắn vẫn không đem vui sướиɠ này biểu hiện ra mặt.

Đối với Hà Sơn Kiến mà nói, thậm chí đối với Phong Ngọc Thư mà nói, Âm Thi Tông huỷ diệt, có lẽ cũng không phải việc đáng vui vẻ gì đi?

Bọn họ rời tiểu viện, ra khỏi thành, sau đó đi thẳng đến chỗ Âm Thi Tông.

Âm Thi Tông từng có một trận pháp thật lớn, có thể hội tụ tử khí âm khí trong phạm vi trăm dặm, bởi vậy sơn cốc Âm Thi Tông quanh năm u ám không tiêu tan, mà bên ngoài sơn cốc sinh cơ lại dị thường dạt dào, như là một lá chắn từ giữa cắt ra, đem trong cốc, ngoài cốc phân chia thành hai thế giới.

Nhưng khi một đoàn Diệp Cửu Thu đến Âm Thi Tông, lại kinh ngạc phát hiện, thực vật ban đầu tươi tốt sinh cơ bừng bừng bên ngoài cốc, tựa như trong một đêm gặp đại nạn, cây cối khô héo, đại địa khô nứt, sinh cơ tịch tuyệt. Mà trong cốc cũng đồng dạng một mảnh hỗn độn, cho dù u ám trên không tan đi, cho dù ánh mặt trời chiếu khắp nơi, lại vẫn như cũ giống một mảnh tử địa.

Hai thế giới trong ngoài rốt cuộc hợp nhất, đồng dạng hoang vắng thảm đạm, ám trầm hôi bại.

“Trận pháp phản phệ, tử khí bị cuốn trở về.” Ngữ khí Phong Ngọc Thư nhàn nhạt, “Nơi này trong vòng trăm năm, khó có sinh cơ.”

Diệp Cửu Thu nghe được mà kinh hãi.

Bất quá dù tử khí âm trầm như thế nào, hiện tại nơi này vẫn có không ít tu sĩ xuyên qua lui tới, ở trong phế tích tìm kiếm.

Nơi này từng một cánh rừng Tử Nam Mộc rộng lớn, mà nay đã sớm bị người đào đi cả gốc. Trung tâm là Tiểu Hoàng Tuyền, cũng giống như bị khoét sạch, chỉ để lại một cái hố sâu vô cùng với vách tường bóng loáng bên trong. Về phần tiểu đảo trên Tiểu Hoàng Tuyền, đã cùng vài toà đại điện biến mất không thấy bóng dáng.

Dư lại đó là tường đổ ốc xá, tại một tháng này nơi đây bị tu sĩ tới lui lật tung lên tìm kiếm. Còn có xác đệ tử Âm Thi Tông, đồng dạng cũng không được buông tha.

“Ta đi một chút sẽ về.” Hà Sơn Kiến thấp giọng nói một câu, liền chạy hướng một chỗ trong Âm Thi Tông.

Phong Ngọc Thư cũng ngự kiếm hạ xuống nơi hắn cư trú trên vách núi, nhìn mặc ngọc trúc ốc rơi vụn đầy đất, lẳng lặng mà đứng.

Diệp Cửu Thu đứng ở một bên, từ trên vách núi quan sát mảnh sơn cốc này.

Hắn bị bắt đến tận đây, ở đây nhìn hết nhân tính lạnh lùng cùng đáng ghê tởm, trải qua mấy lần thống khổ, cũng từng mấy độ tuyệt vọng, nhưng hiện tại nghĩ đến, hắn lại không hận nơi này. Ở chỗ này, hắn kết giao Hà sư huynh, có một sư phụ cực tốt, còn gặp Diệp Cửu U. Chính là vì nguyên nhân Âm Thi Tông tàn khốc cùng hiểm ác, hắn mới có thể trưởng thành, thu hoạch rất nhiều.

Hắn không căm hận Âm Thi Tông, nhưng đứng ở chỗ này nhìn xuống, thấy tông môn bị huỷ diệt, nhìn thấy nơi đối với hắn mà nói là l*иg giam lạnh lẽo đáng sợ ầm ầm đổ sập, trong lòng cũng có nhẹ nhõm cùng khoái ý.

Đệ tử Âm Thi Tông đối với một tông môn tàn khốc như vậy cũng rất khó nổi lên lòng trung thành, nếu không khi đối đầu kẻ địch mạnh cũng sẽ không sôi nổi lựa chọn đào tẩu, mà không phải cùng tông môn đồng tồn đồng vong.

Diệp Cửu Thu trông về phía xa thấy thân ảnh Hà Sơn Kiến, hắn nghĩ cái mà Hà sư huynh càng thêm tưởng nhớ, không phải bản thân tông môn này, mà là đoạn thời gian dài lâu chính Hà sư huynh vượt qua ở chỗ này, những việc cùng người đã từng trải qua, tồn tại ở mỗi góc trong hồi ức.

Sư phụ đại khái cũng là như thế đi.

Hắn cũng nhảy xuống vách núi, đi về hướng Vạn Mộ Phần Tràng. Nơi đó là nơi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Cửu U, hắn muốn đi lại nhìn xem. Bởi vì hôm nay qua đi, hắn đại khái sẽ không lại trở về chỗ này.

Tu sĩ đi hướng Vạn Mộ Phần Tràng rất ít. Bởi vì nơi đó chỉ có quan tài cùng thi khôi, mà những thứ đó đã sớm bị dọn trống không, vì thế hiện tại liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ có một mảnh đại địa cằn cỗi trống trải, rất khó tìm ra thu hoạch gì. Đương nhiên vẫn có linh tinh mấy tu sĩ, thấy lôi điện cuồn cuộn trên không trung Vạn Mộ Phần Tràng, cho rằng là bất phàm, cho nên vẫn còn bám riết không tha du đãng ở trong này.

Diệp Cửu Thu đi đến cuối đường nhỏ, nghiêng đầu nhìn nhìn, nơi này nguyên bản nên có một tấm bia đá nhuốm máu, trên viết bốn chữ to "Vạn Mộ Phần Tràng", nhưng hiện tại chỉ còn một cái hố sâu, tấm bia đá đã sớm bị người rút đi. Hắn lại ngẩng đầu, trận pháp cấm chế của cấm địa đã hoàn toàn bị phá vỡ, cho nên đứng ở bên ngoài, cũng có thể liếc mắt một cái liền thấy rõ thiên địa hoang vu trong đó.

Hắn nhấc chân, không chút do dự đi vào.

Con đường này là con đường hắn đã đi qua, nhưng hiện tại một lần nữa bước lên, tâm cảnh lại bất đồng với lúc trước, bên trong có một phen tư vị khác.

Từng bước một đi tới, đủ loại chuyện phát sinh ở Âm Thi Tông giống như bức hoạ cuộn tròn xoẹt qua trước mắt hắn, trái lại từng màn trong quá khứ, hắn vì sự thiên chân ngu muội lúc trước mà bật cười, vì nhất thời thiện tâm mềm yếu lúc trước mà bật cười, cũng chỉ đơn thuần là bật cười.

Hắn như vậy cũng vẫn là hắn, là bị mười sáu năm qua đi tuế nguyệt* nắn thành hắn, hắn sẽ không ghét bỏ chính mình như vậy. Bởi vì như vậy trên người hắn, chính là ngưng tụ quý trọng cùng quan tâm của trên dưới Diệp phủ đối với hắn, hắn không có khả năng đi trách cứ cha mẹ huynh đệ sủng nịch hắn, hắn cũng không muốn sửa đổi mười sáu năm vô ưu vô lự như vậy.

* Năm và tháng; chỉ sự vận động của thời gian. Tuế nguyệt thoi đưa.

Nhân sinh của hắn chỉ là xuất hiện một lần ngoài ý muốn, sau một lần phát sinh ngoài ý muốn dẫn tới đủ loại gian khổ cũng không thể đại biểu những việc trải qua trước khi ngoài ý muốn phát sinh cũng là sai lầm.

Nhưng ngoài ý muốn đã xảy ra, hắn đã từng trải qua những việc ngoài ý muốn không thể ứng đối sau khi tao ngộ, cho nên hắn muốn học trở nên trưởng thành.

Hắn cũng thật sự trở nên trưởng thành đi. Diệp Cửu Thu nghĩ, khóe môi cong lên tươi cười nhàn nhạt, hắn phải cảm tạ Hà sư huynh, sư phụ... Còn có Diệp Cửu U.

Đại khái dựa vào ký ức, hắn tìm được nơi ban đầu hắc quan rơi xuống.

Khi đó hắc quan, thật sự là cùng với một đạo kim sắc lôi đình xuất hiện từ trong hư không.

Diệp Cửu Thu tìm được cái hố sâu lúc hắc quan rơi xuống mặt đất tạp ra, khi đó hắn thần trí mơ hồ, đều không nhìn kỹ, lúc này có thời gian, liền đi quanh hố sâu vài vòng, xem đến say sưa ngon lành.

Có người thò qua cười hắn: “Đừng nhìn nữa tiểu huynh đệ! Nơi đó nhưng không có bảo bối gì đâu.”

Diệp Cửu Thu đáp về một câu “Ta chỉ nhìn xem”, rồi sau đó tùy ý ngồi xuống bên cạnh hố sâu, trong lòng đắc ý nghĩ bảo bối nện xuống đã là của hắn, nơi này đương nhiên không còn thừa bảo bối gì.

Những người đó cũng không lại phản ứng hắn, từng người đi tìm cơ duyên của chính mình.

Diệp Cửu Thu ngẩng đầu nhìn lôi vân tím đen, thấp giọng lẩm bẩm một mình: “Bất quá... nói không chừng nơi này thật sự là có bảo bối gì đó.” U ám trên không trung Âm Thi Tông đều tan, nhưng nơi này lại vẫn là một bộ cảnh sắc kỳ dị như cũ, cũng khó trách trống trải như thế, lại vẫn có người tới tầm bảo.

“Nơi này chân chính là chiến trường viễn cổ.”

“Cửu U?” Diệp Cửu Thu nghe thấy thanh âm này, ánh mắt sáng lên, “Ngươi tỉnh?”

Y vẫn luôn tỉnh. Diệp Cửu U không nghĩ sửa sai cho Diệp Cửu Thu, truyền âm nói: “Nơi này là có một linh vật, là do mảnh tiểu thiên địa năm này qua năm khác hình thành,”

“Ở đâu?” Diệp Cửu Thu nói xong liền đứng dậy, một bộ chuẩn bị trộm tìm được thì giấu đi.

“Ở trên trời.” Diệp Cửu U dừng một chút, bổ sung nói, “Lôi vân.”

“A?” Diệp Cửu Thu kinh hãi ngẩng đầu, xem tầng tầng lôi vân sấm sét ầm ầm kia, vậy nên đi lấy như thế nào?

Diệp Cửu U sung sướиɠ nói cho hắn: “Chờ tu vi ngươi tiến vào Hóa Thần, tự nhiên là có thể đi.”

Hóa Thần? Diệp Cửu Thu nhẩm trong lòng, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần... Nguyên Anh hắn tâm tâm niệm niệm đều còn sớm, vậy Hóa Thần không phải càng xa xôi sao?

“Đợi ta tu luyện thành công, thứ này sẽ không bị người khác lấy đi sao?” Hắn thở dài, giống như đồ ngon đưa đến miệng lại không cách nào hạ khẩu, vô cùng tiếc nuối.

“Thực lực Tu chân giới ở Tây đại lục trước đến nay đã suy nhược từ lâu, Nguyên Anh chân nhân liền thuộc dạng tu sĩ đứng đầu, muốn nói Hóa Thần tôn giả, lật khắp núi sâu rừng rậm đại khái cũng chỉ tìm được mấy cái. Sẽ không có ai nhìn trúng nơi này.” Diệp Cửu U lạnh lạnh nói, “Bất quá nếu thật bị coi trọng, vậy cũng là chính ngươi không biết cố gắng, đồ vật không giữ được tới tay, còn có thể oán ai?”

“...” Nói giống như nháy mắt một cái liền có thể tu luyện đến Hóa Thần kỳ vậy! Diệp Cửu Thu ưu thương nghĩ, còn không bằng không nói cho hắn việc linh bảo, nếu không biết, trong lòng hắn còn có chút dễ chịu. Bất quá hiện tại nếu đã biết ——

“Vậy cái kia đến tột cùng là cái gì?” Hắn hỏi, trong lòng kiên định nghĩ, xác nhận tốt mục tiêu, mới có cái phương hướng tốt để nỗ lực.

“Lôi Linh Tinh.” Diệp Cửu U chỉ nói ba chữ, liền không chịu tiếp tục mở miệng giải thích.

Tóm lại là thứ tốt đi? Diệp Cửu Thu lập tức tính toán trở về lật bí điển giám bảo, cẩn thận tra tra. Đồng thời, hắn đứng dậy, tính toán rời đi. Lại ngốc ở nơi này, cũng chỉ có tùy thời nhắc nhở nơi này có cái thứ tốt mà hắn không thể lấy đi, càng thêm buồn bực.

Vừa đi ra ngoài, hắn mới nhắc tới vấn đề vẫn luôn áp dưới đáy lòng: “Cửu U, mười ngày ngươi đi Diệp phủ kia... cha mẹ ta, bọn họ còn khỏe không?”

Diệp Cửu U không trả lời ngay, y trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Diệp Cửu Thu đều cho rằng Diệp Cửu U sẽ không trả lời, mới lại nghe được thanh âm của đối phương.

“Không được khỏe lắm.”

Tâm Diệp Cửu Thu nhảy lên: “Vì sao không khỏe? Bọn họ làm sao vậy?”

“Hơn nửa năm, đều không ngủ không nghỉ đi tìm tiểu thiếu gia mất tích của bọn họ.” Diệp Cửu U cười nhạo, chỉ là ngữ khí lại phá lệ miễn cưỡng, nhưng Diệp Cửu Thu quan tâm quá bị loạn, không chú ý tới điểm này.

Diệp Cửu Thu nghe xong hốc mắt nóng lên, nhanh chóng hít sâu một hơi áp xuống chua xót trong mắt, hắn cúi đầu thì thào: “Ta sẽ trở về, sẽ trở về.”

Diệp Cửu U cũng không nói chuyện nữa, y kỳ thật cũng không trở lại Diệp phủ. Từ Đại Sở Quốc đến Đại Yến Quốc, cách mấy trăm ngàn dặm đường, chỉ dựa vào phi hành khẳng định là không được, ở giữa có Truyền Tống Trận. Y chỉ là ở trên con đường nhất định phải đi qua để đến Đại Yến Quốc, bày xuống đại trận ôm cây đợi thỏ, lấy hữu tâm tính vô tâm, bắt giữ Kim Đan trưởng lão, dựa vào thần thức cường đại của chính mình hạ ám chỉ cho đối phương.

Bất quá cho dù nơi đó cách Đại Yến Quốc còn xa, y cũng đã thấy được Huyền Thưởng Lệnh tìm kiếm Diệp Cửu Thu ở thế tục.

Có thể sinh ra ở Diệp phủ, có thể trở thành người Diệp gia, có thể... bảo vệ tốt bọn họ, thật tốt. Diệp Cửu U nghe Diệp Cửu Thu chấp nhất lặp lại mấy chữ kia, ở trong quan tài cong khóe môi, cùng Diệp Cửu Thu trở về nhìn xem, cũng tốt.

Diệp Cửu Thu rời khỏi Vạn Mộ Phần Tràng, trở về dưới vách núi của Phong Ngọc Thư. Lúc này Hà Sơn Kiến cũng đã về tới nơi này, nhìn thấy hắn trở về, cũng chỉ gật gật đầu, cái gì cũng không hỏi, như là một loại ăn ý, không nhắc tới vừa rồi.

Phong Ngọc Thư xuống dưới vách núi, hắn nhìn Hà Sơn Kiến: “Ta muốn đi Thanh La Tông nhìn xem, ngươi tính toán như thế nào?” Trong suy nghĩ của hắn, Diệp Cửu Thu là đồ đệ của hắn, tự nhiên là đi theo hắn. Nhưng Hà Sơn Kiến đi đâu, lại là lựa chọn của chính hắn.

Hà Sơn Kiến như là đã sớm nghĩ kỹ vấn đề này, hắn cúi đầu nói: “Ta nghĩ trước tiên đi theo Phong trưởng lão một đoạn thời gian, chờ khi rời khỏi nơi này, tới được nơi thích hợp, ta sẽ tự rời đi.”

Phong Ngọc Thư gật đầu, xem như tán thành hắn nói.

“Ngươi thì sao?” Hắn nhìn về phía Diệp Cửu Thu, cảm thấy đệ tử của mình tựa hồ có chuyện muốn nói.

Diệp Cửu Thu chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta trước tiên có thể đi Đại Yến Quốc một chuyến hay không? Ta lúc trước là trong lúc ngủ mơ bị bắt đi, người nhà cũng không biết. Ta muốn trở về báo một tiếng bình an, miễn cho bọn họ lo lắng.” Hắn nói xong, nghĩ nghĩ, lại nhanh chóng bổ sung nói, “Ta chính là trở về lộ mặt một cái, sau liền có thể tùy sư phụ đi khắp nơi lang bạt.”

Bước lên con đường tu luyện này, hắn liền không khả năng lại giống như trước kia, ngốc ở trong phủ làm tiểu thiếu gia. Hắn đã sớm giác ngộ điều này.

Phong Ngọc Thư hơi hơi gật đầu: “Có thể.”

“Cảm ơn sư phụ!” Còn tưởng rằng thỉnh cầu sẽ bị bác bỏ, khi đó phải rối rắm chọn bên nào —— may mắn sư phụ đã đáp ứng rồi! Diệp Cửu Thu cao hứng đến âm cuối đều bay lên, dẫn tới Hà Sơn Kiến hơi ghé mắt nhìn.

Một chút đều không ổn trọng! Hà sư huynh tỏ vẻ ghét bỏ.