Q3-Chương 34: Trận pháp phá

Edit: Cacao

Thi Sát lão tổ nhanh chóng tiến vào trong động phủ, đi đến trước quan tài, ánh mắt đảo qua thiếu niên trong cự quan, thấy khuôn mặt trắng bệch cùng hai mắt nhắm chặt kia, bất mãn cùng phẫn nộ vì ngoài ý muốn mà dâng lên trong lòng tựa hồ cũng được thư hoãn.

Lão muốn chính là cái trạng thái này.

Lão vừa lòng gật đầu, vung tay lên, nắp quan tài ở một bên liền dừng trên quan tài, đem thiếu niên che lại kín mít.

Lão lại ở trong động phủ nhanh chóng dạo qua một vòng, đem những đồ vật nên mang toàn bộ bỏ vào trữ vật giới chỉ, sau mới đi nhanh đến cửa động, chuẩn bị rời đi. Cỗ cự quan chứa thiếu niên tự động nâng lên, bay ở phía sau.

Về phần hắc quan kia của Diệp Cửu Thu, Thi Sát lão tổ nhìn cũng không nhìn một cái, liền vứt lại trong động phủ. Trong mắt lão, quan tài của lão là pháp bảo tốt hơn của Diệp Cửu Thu nhiều, bởi vậy lão tuyệt không đặt trong mắt.

Lão ra khỏi động phủ, hướng nơi xa kia liếc mắt một cái, xem xu thế này, ba lão quái Nguyên Anh rất nhanh sẽ đánh vỡ trận pháp của Âm Thi Tông, xông vào.

Lão thu hồi ánh mắt, lạnh lùng cười nhạo, dù sao hết thảy việc này cũng không có quan hệ gì tới lão.

Lão thân là lão tổ Âm Thi Tông, đối với trận pháp tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Vô thanh vô tức mở ra một lỗ hổng nhỏ trên trận pháp kết giới, thân hình lão chợt lóe, liền rời khỏi Âm Thi Tông, cách xa ngàn dặm ở bên ngoài.

Cỗ cự quan kia vẫn luôn đi theo bên người lão.

Sau khi Thi Sát lão tổ rời đi không lâu, đột nhiên có một đạo kiếm quang xuất hiện trên vách núi, đợi khi đạo hàn băng kiếm quang kia ngừng lại, liền thấy một người thân trường ngọc lập, đứng ở trước cửa động phủ.

Người tới là Phong Ngọc Thư. Hắn cõng thanh đồng quan của hắn, trong tay nắm Trảm Ma kiếm, vốn nên là cảnh tượng nhìn thật vướng víu buồn cười, nhưng nhìn trên người hắn, lại như cũ vân đạm phong khinh, xuất trần thoát tục.

Con ngươi hắn như cũ hờ hững, chỉ là lần này tựa hồ không giống với dĩ vãng, như thể nhìn nhiều một cái liếc mắt có thể chấn nhϊếp người khác, như là thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, làm người thấy kinh tâm.

Hắn đứng ở trước động phủ của Thi Sát lão tổ, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn nơi giao chiến linh khí mãnh liệt mênh mông phía xa, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.

Thi Sát lão tổ đối với bên ngoài nói, lần Diệp Cửu Thu tu luyện này, đột phá khó khăn, sợ là có đại nguy hiểm, bởi vậy lão sẽ ở bên khán hộ*.

* nhìn xem + bảo hộ

Thiên Ma Cung vừa mới đột kích, kèn U Minh vang lên, Phong Ngọc Thư không thấy bóng dáng Thi Sát lão tổ đâu, tâm vừa động, liền thoát ly đám người, một mình đi đến khu vực bị sương trắng bao phủ, cũng chính là nơi Diệp Cửu Thu ở. Hắn một đường xông vào, lại phát hiện trong phòng Diệp Cửu Thu trống không, ngay cả cỗ hắc quan kia cũng không thấy bóng dáng.

Ngày Diệp Cửu Thu Trúc Cơ thành công, hắn từng thấy sương trắng tràn ngập, trong lòng liền có dự cảm không lành. Chỉ là đối phương là Nguyên Anh lão tổ, hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện tại thấy trong phòng không có Diệp Cửu Thu, dự cảm không lành ngày ấy đã được chứng thực hơn phân nửa.

Hắn nghĩ tới động phủ của Thi Sát lão tổ, nếu nói hài tử kia còn sống, khả năng lớn nhất đó là bị mang đi nơi đó.

Vì thế hắn đi tới trước động phủ của Thi Sát lão tổ.

Hắn chờ đợi giờ phút này đã lâu, là thời cơ động thủ tốt nhất. Lúc này động thủ, hắn mới thấy được một đường sinh cơ.

Phong Ngọc Thư lẳng lặng suy nghĩ, hiện tại có lẽ hài tử kia đã chết, nếu nói hài tử kia đã chết, vậy hắn liền rời khỏi nơi này, cuối cùng sẽ có một ngày trở về báo thù cho hài tử kia. Nhưng nếu không chết, vậy hắn chẳng sợ chính mình ngã xuống ở đây, chắc chắn cũng sẽ bảo hộ nó bình an.

Hắn nhấc lên trường kiếm, linh lực như nước, tóc dài không gió tự bay, phía sau bốc lên hai đạo linh lực, một đạo tiên khí mờ mịt, một đạo ma diễm ngập trời, vô cùng mâu thuẫn dây dưa va chạm lẫn nhau, làm cho gương mặt tuấn mỹ vô đúc* của hắn một cái chớp mắt như tiên nhân cao khiết xuất trần, một cái chớp mắt như ma quỷ tà ác sa đọa.

* Không theo khuôn đúc, ở đây nghĩa là vẻ đẹp khác với người thường

Đây là nguyên nhân hắn có thể lấy thực lực Kim Đan đứng ở chỗ này. Không người nào biết, hắn từ Thanh La Tông phản bội tiến vào Âm Thi Tông, mà nay ma đạo song tu. Thời điểm làm cho hai lực lượng hoàn toàn tương khắc đồng thời bộc phát đến triệt để, thực lực sẽ vô hạn tiến gần tới Nguyên Anh.

Nhưng cho dù có thực lực như vậy, nếu là lúc trước đối đầu với Thi Sát lão tổ, hắn cũng sợ không chỉ không bảo hộ được Diệp Cửu Thu chu toàn, chính mình cũng sẽ bồi theo. May mắn hôm nay có người Thiên Ma Cung đột kích, hắn mới tìm thấy đường sinh cơ duy nhất này.

Tiên ma hai loại lực lượng, hiện giờ hắn cũng là lần đầu tiên đồng thời sử dụng.

Cấm chế Thi Sát lão tổ bày ra, chỉ có thể dùng cách như thế đánh vỡ.

Hắn nâng lên Trảm Ma kiếm, thanh khí cùng hắc diễm trên thân kiếm thay đổi không ngừng, khi hai lực lượng va chạm vào nhau, liền như là băng tuyết gặp hỏa diễm, kịch liệt ăn mòn cắn nuốt lẫn nhau, linh lực gần như sôi trào, ẩn ẩn chứa đựng một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố bá đạo. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, hiển nhiên là cỗ lực lượng cuồng bạo này cũng không dễ khống chế, nhưng tay hắn cầm kiếm vẫn thực ổn định, thẳng tắp lưu loát vung một kiếm chém tới cấm chế trước động phủ.

Một đạo hắc bạch quang mang giao nhau nháy mắt cắt ngang chân trời, dừng ở trên cấm chế. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang lớn, cấm chế trong chớp mắt đã bị phá huỷ hơn phân nửa, lộ ra lối vào động phủ.

Hắn cũng không thả lỏng phòng bị, tiên khí cùng ma diễm phía sau như cũ lay động đan xen, từ phía xa nhìn xem này tựa như một tràng cảnh Thần Ma khủng bố, đặc biệt mỹ lệ, cũng đặc biệt dọa người.

Nhưng mà trong động phủ vẫn chưa có phản kích ra.

Ánh mắt Phong Ngọc Thư không chút thay đổi, thần thức đảo qua trước người, xác định cấm chế đã bị dọn sạch, liền nhanh chóng bước vào trong.

Sau khi bước vào động phủ, hắn mới khẳng định, Thi Sát lão tổ quả nhiên không có ở trong. Hắn đi một vòng trong động phủ, phát hiện nơi này đã bị thu thập không còn gì, không thể không cho ra một cái kết luận làm hắn nghi hoặc: Thi Sát lão tổ đã rời khỏi Âm Thi Tông.

Thi Sát lão tổ vì sao phải rời đi? Đi khi nào? Chẳng lẽ Diệp Cửu Thu cũng bị lão mang đi? Mắt Phong Ngọc Thư vừa chuyển, thấy hắc quan bị đặt ở trong góc, hắn nhận ra được, là quan tài của Diệp Cửu Thu. Lúc này quan tài vẫn chưa hoàn toàn đóng kín, mơ hồ để lại một khe hở, tựa như đang chờ người tìm kiếm.

Phong Ngọc Thư cũng không đi tới gần, tay áo rộng phất qua, một đạo linh lực đánh ra, cuốn nắp quan tài lên, lộ ra thiếu niên nằm ở trong đó.

Diệp Cửu Thu?

Trong mắt Phong Ngọc Thư cuối cùng cũng có dao động, hắn vừa rồi còn nghĩ rất nhiều khả năng, lại không ngờ có thể nhìn thấy đứa nhỏ này ở đây.

Hắn duỗi tay nắm một cái, hắc quan bay tới trước người. Thấy đôi mắt thiếu niên nằm trong đó đỏ bừng, ánh mắt vội vàng nhìn hắn, lại không phát ra được âm thanh nào, không thể động đậy. Hắn hiểu được, đánh ra vài đạo linh quyết, cởi bỏ giam cầm trên người thiếu niên.

“Sư phụ, sao người lại...” Diệp Cửu Thu thấy Phong Ngọc Thư, cũng thấy được cảnh tượng cực kỳ thần dị phía sau Phong Ngọc Thư, khí thế bức người, sao còn không đoán ra được Phong Ngọc Thư là vì hắn mà đến. Thế mà lại vì hắn mà đối đầu với Thi Sát lão tổ, đến cả Diệp Cửu Thu cũng phỏng đoán được xác suất để thắng có bao nhiêu thấp, chính là sư phụ vẫn tới.

Phong Ngọc Thư dường như biết lời hắn chưa hỏi xong, nhàn nhạt nói: “Ngươi là đệ tử của ta.”

Mấy chữ bình phô thẳng thuật, lại làm Diệp Cửu Thu như bị hung hăng đánh thật mạnh vào trong lòng, hắn ngơ ngác nhìn Phong Ngọc Thư, sống mũi lên men yết hầu khô khốc, nhất thời không nói được gì.

Nhưng hắn chung quy vẫn là lo lắng Diệp Cửu U, lúc bị Diệp Cửu U bỏ vào trong hắc quan, vẫn luôn chìm trong bóng tối, lòng như lửa đốt. Giờ phút này thấy Phong Ngọc Thư, lại không thấy những người khác trong động phủ, hắn không thể không đem cảm động này dùng sức đè xuống đáy lòng, giọng nói anh ách hỏi: “Sư phụ, những người khác trong động phủ đâu? Thi Sát lão tổ đâu?”

Hắn dừng một chút, vẫn là không nói ra diệp Cửu U. Cửu U không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của y, hắn liền không nói. Chỉ là lúc này giấu giếm Phong Ngọc Thư, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn áy náy, mất tự nhiên rũ mi, không dám đối diện với đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy của Phong Ngọc Thư.

Phong Ngọc Thư cũng không hỏi nhiều, hắn rốt cuộc từ hơi thở còn sót lại trong động phủ phỏng đoán ra Thi Sát lão tổ đã rời đi hồi lâu, lúc này mới thu hồi linh lực. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, là do vận dụng lực lượng vượt quá tu vi, gánh nặng đè lên thân thể quá lớn.

Hắn nhìn Diệp Cửu Thu từ trong quan tài đi ra: “Thi sát lão tổ sợ là đã đi xa.”

“Sao có thể!” Diệp Cửu Thu theo bản năng phản bác ra tiếng. Hắn bị Diệp Cửu U giấu ở trong hắc quan, tìm không thấy hắn, Thi Sát lão tổ sao có thể một mình rời đi? Lại nói khi đó Cửu U cũng ở trong động phủ, Thi Sát lão tổ không có khả năng buông tha Cửu U, nhưng hắn không nghe thấy bất luận âm thanh đánh nhau nào, trong động phủ cũng không có dấu vết giao thủ ——

Ngắn ngủn một đoạn thời gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Diệp Cửu Thu mạnh mẽ tự trấn định bản thân, thử cân nhắc phỏng đoán, không muốn suy nghĩ đến kết quả xấu nhất, lại nghe thấy Phong Ngọc Thư nói: “Lão xác thật đã rời đi. Ta cũng sẽ mang ngươi rời đi.”

Diệp Cửu Thu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vì cái gì?

“Vì chuyện của Dương Hoành, Thiên Ma Cung đánh tới cửa.” Phong Ngọc Thư bình tĩnh nói, “Âm Thi Tông lúc này đại khái là sắp bị huỷ diệt.” Hắn xoay người đi ra ngoài, “Cõng quan tài của ngươi lên, đi cùng ta.” Hắn hoàn toàn không hỏi thi khôi của Diệp Cửu Thu đi đâu, chỉ nhanh chân đi ra ngoài, để thời gian cho Diệp Cửu Thu ở một mình.

Diệp Cửu Thu một lần nữa cõng hắc quan trên lưng, động tác của hắn vẫn luôn run rẩy nhè nhẹ. Nghĩ đến Diệp Cửu U có thể đã bị Thi Sát lão tổ mang đi, mà nay tung tích không rõ, hắn liền nhịn không được khẩn trương lo lắng, sợ hãi cái kết quả xấu nhất kia, sợ đến nội tạng đều run rẩy.

Hắn ngay cả nên đi nơi nào tìm Diệp Cửu U cũng không biết. Cho dù tìm được rồi, hắn trừ bỏ đưa thân thể tới cửa cho Thi Sát lão tổ, còn có thể làm cái gì?

Nắm chặt nắm tay, hắn cúi đầu đi ra động phủ, nghĩ thầm hay là lời hắn mới nói sau này để Diệp Cửu U báo thù cho hắn, hiện tại liền phải ngược lại sao?

Đi ra khỏi động phủ, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ rất thanh thúy. Diệp Cửu Thu theo bản năng ngẩng đầu, thấy mây đen hàng năm giăng đầy trên bầu trời tựa hồ có chút vỡ vụn, sau đó cuồng phong thổi qua, đem u ám đánh tan, chỉ một thoáng, một sợi kim sắc dương quang như mũi tên nhọn, từ giữa khoảng không u ám bắn xuống, dừng ở trên Âm Thi Tông quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Ngay sau đó, tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên. U ám từng đóa từng đóa tan đi, từng tảng từng tảng lớn dương quang vương vãi rơi xuống, ánh nắng rực rỡ không phù hợp với Âm Thi Tông chảy xuôi trong cánh rừng Tử Nam Mộc*, màn sương mù chướng khí dày đặc như băng tuyết bị ánh nắng chiếu rọi, nhanh chóng tan rã.

* Không biết tên rừng này ở đây ra. Chắc là khu rừng đầy chướng khí ở đầu truyện

Có ánh nắng rơi trên khuôn mặt hắn, ấm áp.

Tinh thần Diệp Cửu Thu rung lên, bỗng nhiên nhớ tới Diệp Cửu U vừa cười vừa nói ra câu nói kia: “Ta thông minh như vậy, sao có thể lạch bạch trở về chịu chết?”

Hắn nhìn kết giới vỡ nát trên bầu trời, trong lòng bỗng dưng vô cùng chắc chắn, Thiên Ma Cung đột kích, là kế hoạch của Cửu U đi? Ngày này, là Cửu U đã tính toán tốt đi?

Chuyện của Dương Hoành, toàn bộ những người biết được đều đã lập Tâm Ma Huyết Thệ, sẽ không tiết lộ cho Thiên Ma Cung. Duy nhất biết rõ lại chưa lập lời thề, chính là Diệp Cửu U!

Như là thể hồ quán đỉnh*, nghĩ thấu một tầng này, Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng trấn định, ngón tay vững vàng nắm lấy Kim Lôi Trúc kiếm, trong mắt chiết xạ ánh nắng mặt trời, ấn xuống một đạo ngân quang sáng ngời.

* thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn, thông suốt.

Hắn tin Diệp Cửu U, hắn muốn bình an thoát khỏi nơi này, chờ Diệp Cửu U trở về!

Phong Ngọc Thư không biết Diệp Cửu Thu đến tột cùng là suy nghĩ cái gì, lúc này thấy Diệp Cửu Thu rốt cuộc không còn thất hồn lạc phách nữa, hắn mới dời mắt, nhìn về phía không trung.

Trận pháp kết giới nát, người Thiên Ma Cung sắp đánh vào đi?

“Chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài chắc chắn có người đang chờ chặn ta lại.” Phong Ngọc Thư nhắc nhở Diệp Cửu Thu.

“Vâng, sư phụ.” Diệp Cửu Thu nghiêm túc đáp ứng, đồng thời bị một đạo linh lực của Phong Ngọc Thư cuốn lên Trảm Ma kiếm.

Trảm Ma kiếm bay lên trời, rời khỏi vách núi, phóng đi ra ngoài. Nhưng khóe mắt Diệp Cửu Thu bỗng nhiên lướt qua một mạt bóng dáng quen thuộc, lén lút đi tới vách núi bên này, lại là Hà Sơn Kiến!

Nghĩ đến Âm Thi Tông hiện đã bị địch nhân công phá, chỉ sợ đệ tử đầy tông cũng không trốn thoát được mấy người, Diệp Cửu Thu không khỏi thấp giọng gọi Phong Ngọc Thư: “Sư phụ, cái kia... Hà sư huynh hắn...”

Phong Ngọc Thư không đáp lời, liếc mắt nhìn Hà Sơn Kiến dưới mặt đất một cái, tay ra một chiêu, liền đem Hà Sơn Kiến sắc mặt đại biến cuốn lên Trảm Ma kiếm.

Hà Sơn Kiến đột nhiên bị “tập kích” mà cả kinh sắc mặt trắng bệch, đợi khi thấy rõ là Diệp Cửu Thu cùng Phong Ngọc Thư, mới nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái.

Bên này Phong Ngọc Thư ngự Trảm Ma kiếm, kết một cái linh quyết, phóng lên cao, vọt ra bên ngoài Âm Thi Tông.