Q3-Chương 32: Tính toán của lão tổ

Edit: Cacao

Đầu bạc như sương, giữa mày một mảnh ôn hòa, không cõng quan tài, chợt nhìn qua như là một tiên tu, mà không phải ma tu Âm Thi Tông. Nhưng chính một lão giả nhìn ôn hòa như vậy, lại là Nguyên Anh lão tổ mà người Âm Thi Tông ai ai cũng kính sợ, là nhân vật mà Thiên Ma Cung vừa nghe nói xuất quan, liền lập tức phái người đưa thiệp mời tới, Thi Sát lão tổ. Thủ đoạn của lão, tuyệt sẽ không vô hại giống như vẻ bề ngoài.

Diệp Cửu Thu nhớ rõ khi chính mình mới gặp lão, bởi vì một bộ cười tủm tỉm này của lão, hắn như tìm được một chút an ủi. Nhưng hiện tại, hắn lại bởi vì vẻ ngoài dạng này, cảm thấy càng thêm kinh hãi kiêng kị.

“Cửu Thu trưởng thành a.” Thi Sát lão tổ chậm rãi từ cửa đi vào, tựa như trưởng bối trấn an mà nhìn chăm chú vào Diệp Cửu Thu, càng nhìn vui sướиɠ trong mắt càng tăng lên, “Thực tốt, thực tốt!”

Diệp Cửu Thu nghe được hai chữ thực tốt này, trong lòng theo bản năng run rẩy. Ở trước mặt Nguyên Anh lão tổ, tu vi vừa mới tiến vào Trúc Cơ như hắn quả thực là yếu ớt bất kham, trong đầu hắn trống rỗng, trên mặt lại nỗ lực trấn định cúi đầu trả lời: “Ít nhiều đều nhờ có lão tổ quan tâm.”

Thi sát lão tổ ha hả cười vài tiếng: “Cũng là Cửu Thu tự mình nỗ lực. Ngươi xem mới qua bao lâu, ngươi đã Trúc Cơ thành công, làm lão tổ ta kinh hỉ một phen.”

“Không có lão tổ đề điểm, ta sao có thể đi đến một bước này.” Diệp Cửu Thu cúi đầu càng thấp, che giấu trầm tư cùng sầu lo trong mắt.

Hắn tiến vào tông ba ngày, đã có tu vi Luyện Khí tầng chín, cùng sóng vai với Bạch Nhiên và Hà Sơn Kiến, toàn bộ đều do một cánh Liên Hoa Thi Sát lão tổ cho hắn ăn. Hắn chỉ nhớ sau khi chính mình ăn xong cánh hoa kia, ý thức liền mơ hồ, chờ hắn một lần nữa thanh tỉnh, hắn đã có một thân linh lực.

Có thể nghĩ, một cánh hoa đã có thể làm cho một phàm nhân bình thường có được tu vi Luyện Khí tầng chín, vậy cánh hoa này có bao nhiêu trân quý! Thi Sát lão tổ thế mà cam lòng bỏ trên người hắn!

Như vậy xem ra, Thi Sát lão tổ giống như suy nghĩ của hắn lúc trước, thật là bức thiết ngóng trông tu vi hắn tăng lên.

Nhưng tu vi hắn tăng lên, đối với Thi Sát lão tổ mà nói có chỗ tốt gì?

Hắn nghe Hà Sơn Kiến giảng qua đoạt xá, Nguyên Anh kỳ tu sĩ có thể đoạt xá người khác. Nhưng lấy năng lực của Thi Sát lão tổ, không nói tới đoạt xá những cái lão quái vật Nguyên Anh kỳ khác, chỉ tùy tiện đoạt xá một cái tu sĩ Kim Đan nào đó mà nói cũng không phải việc khó? Sao cứ phải bất chấp muốn đem hắn từ Phàm Nhân Giới xa xôi bắt tới, nện xuống tài nguyên trợ giúp tu luyện, phí nhiều công sức như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Nói một câu đại nghịch bất đạo, so với đoạt xá hắn, sư phụ hắn, Phong Ngọc Thư có tiên nhân chi tư, thiên phú tuyệt diễm, từng được trên dưới Thanh La Tông nhất trí cho là nhân vật có thể dẫn dắt tông môn quật khởi, lại đương tuổi chính trực phong hoa, hoàn toàn là mục tiêu đoạt xá tốt nhất. Thi sát lão tổ nếu thật muốn đoạt xá, cần gì phải bỏ gần tìm xa, vứt bỏ ưu tú mà chọn loại thấp kém như hắn?

Diệp Cửu Thu nhanh cóng xoay chuyển đầu óc, lại đoán vài loại khả năng, tỷ như lô đỉnh, tỷ như muốn dưỡng hắn thành dược nhân sau đó ăn luôn... Đều là những thủ đoạn thường thấy của tu ma giả mà Hà Sơn Kiến phổ cập cho hắn, nhưng sau đó lại bị hắn nhất nhất phủ quyết. Vì thế hắn nghĩ thế nào cũng không đoán ra được ý đồ của Thi Sát lão tổ.

Những ý niệm này đều chỉ là trong chớp mắt hiện lên trong đầu, hắn lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ ngước mắt, muốn nhìn rõ thần sắc của lão tổ, nhưng thời điểm vừa nhấc mắt, lại thấy khóe môi lão giả cong lên thành một nụ cười kỳ dị.

“Đứa nhỏ này, ngươi nếu tâm tâm niệm niệm những việc lão tổ làm vì ngươi, vậy ân tình của lão tổ ta, ngươi có phải nên báo đáp hay không?”

Diệp Cửu Thu trong lòng nhảy dựng, cảm giác nguy hiểm thật lớn đánh úp lại, chỉ là chưa kịp đợi hắn phản ứng, đã thấy tay áo Thi Sát lão tổ vung lên trước mắt, trong nháy mắt hắn liền mất đi thần trí.

Khi tỉnh lại, hắn đang ở trong động phủ trên vách núi, bị đặt giữa một cái quan tài bằng gỗ vô cùng lớn, những chỗ trống còn dư lại xung quanh bày đầy các loại linh dược, từng gốc linh dược tản mát ra hào quang rực rỡ loá mắt, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hương khí bức người, làm người hận không thể há mồm đem tất cả chúng nó ăn vào miệng.

Hắn ngửa mặt lên trên, không thể động đậy, chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt, nín thở lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Thi sát lão tổ cũng ở trong động phủ, lão tự nhiên nhận ra được Diệp Cửu Thu đã tỉnh lại. Vì thế đi đến trước quan tài, từ trên cao nhìn xuống Diệp Cửu Thu, vẫn dáng vẻ hiền từ gương mặt hòa ái như cũ: “Ngươi tỉnh?”

Diệp Cửu Thu cũng không làm bộ hôn mê, hắn mở mắt ra, đối mắt với Thi Sát lão tổ: “Ta không phải hậu nhân của ngươi sao? Vì sao đối xử với ta như vậy?” Hắn muốn biết kế tiếp Thi Sát lão tổ sẽ làm cái gì với hắn.

“Ngươi thật sự là hậu nhân của ta.” Thi sát lão tổ cười nói, “700 năm trước, khi ta còn là một phàm nhân, từng lưu lại huyết mạch ở thế tục. Ngươi là hậu nhân của người đó.”

Diệp Cửu Thu mở to hai mắt, hắn nghĩ tới gia phả trong nhà có từ 700 năm trước, hắn hồi tưởng lại tên bài vị trên cùng của gia phả: “Diệp Tương?”

“Là ta.” Thi sát lão tổ thừa nhận.

Mười lăm phút trước Diệp Cửu Thu còn đang hoài nghi hậu nhân trong miệng Thi Sát lão tổ chỉ là ngôn luận dùng để lừa gạt hắn, hiện tại lại biết đối phương là lão tổ tông hàng thật giá thật. Tâm tình hắn phức tạp, ngẫm lại tình cảnh trên dưới Diệp phủ mỗi năm đều trịnh trọng tế bái tổ tiên liền cảm thấy trào phúng không thôi. Vị tổ tông trên bài vị cao nhất kia, hiện tại chưa nói muốn phù hộ hắn, ngược lại là trực tiếp xuống tay với hắn.

“Ngươi muốn làm cái gì với ta?” Diệp Cửu Thu mím môi, “Hoặc là nói, ngươi cần dùng ta để làm cái gì?”

Thi sát lão tổ ha hả cười, chậm rãi rảo bước quanh quan tài, một bên chậm rì rì trả lời: “Ta cần thân thể của ngươi. Đơn giản mà nói là đoạt xá, cái này ngươi cũng hiểu được đi?”

“Vì sao lại là ta?”

“Bởi vì ngươi là hậu nhân của ta.” Thi Sát lão tổ thế mà thật sự giải thích kỹ càng tỉ mỉ với hắn.

Diệp Cửu Thu cũng kiềm chế bất an trong lòng, cưỡng bách chính mình nghiêm túc lắng nghe, chờ mong có thể từ trong đó tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế.

500 năm trước, Thi Sát lão tổ sở dĩ đột nhiên bế quan, là bởi vì lão đạt được một khối ngọc giản*, trên ngọc giản kia khắc một bộ công pháp, là công pháp trong truyền thuyết xưa của Tu chân giới —— Đạo Điển. Đạo Điển chỉ xuất hiện qua trong truyền thuyết thượng cổ, nghe nói là đạo pháp mà thiên địa dựng dục, là đại đạo gần với thiên địa nhất.

* Vốn là ngọc điệp cơ nhưng để ngọc giản cho quen thuộc. Đây là ngọc điệp ta tra ra được.Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài - Q3-Chương 32: Tính toán của lão tổĐổi cách nói thông tục, người tu luyện Đạo Điển, đó chính là thân nhi tử của thiên địa này, hấp thu linh khí cũng tốt, tiến giai cũng thế, xuôi buồm thuận gió, tóm lại so với các loại công pháp khác là một con đường bằng phẳng hơn nhiều.

Trong truyền thuyết những đại năng từng chiếm được Đạo Điển, không một người nào là không thành công Độ Kiếp phi thăng.

Vận khí cả đời của Thi sát lão tổ đều dồn hết vào việc ngẫu nhiên có được Đạo Điển, lão mặc kệ tất cả những việc trong tay, quyết đoán đi bế quan tìm hiểu, lại tốn 500 năm thời gian chỉ tìm hiểu ra tâm pháp cơ bản nhất —— Tâm pháp tu Luyện Khí kỳ.

Lão buồn bực phát hiện, tu luyện Đạo Điển yêu cầu từ không đến có, bắt đầu từ Luyện Khí kỳ từng bước một đi lên trên. Nói cách khác, như lão muốn tu luyện Đạo Điển, vậy phải tự phế đi tu vi, một lần nữa từ Luyện Khí kỳ bắt đầu tu luyện đi lên.

Nhưng lão đã hơn 700 tuổi, nếu tự phế tu vi, căn bản là không sống được bao lâu. Lão không còn tuổi trẻ, tiềm lực tu luyện lại xa xa không bằng thời niên thiếu, lấy trạng thái như vậy tu luyện Đạo Điển, lão không cam lòng.

Phải là trạng thái hoàn mỹ nhất mới có thể tu luyện công pháp có một không hai trong truyền thuyết này!

Cho nên lão sẽ không đoạt xá một mầm tốt như Phong Ngọc Thư, bởi vì cho dù có đoạt xá, vẫn phải tự phế tu vi, tổn hại căn cơ. Lựa chọn tốt nhất đó là đoạt xá một thiếu niên phàm tục có thiên phú tu luyện, tốt nhất là thiếu niên này cùng lão có quan hệ huyết mạch, như vậy thân thể đoạt xá được mới càng thêm phù hợp với lão.

Sau đó lão xuất quan, kinh hỉ phát hiện huyết mạch chính mình lưu tại Phàm Nhân Giới lúc trước đã sớm khai chi tán diệp, quả thực là buồn ngủ liền có người đưa gối.

Lão lập tức phái người đi Diệp phủ ở Đại Yến Quốc, xem có tìm được thiếu niên có thiên phú tu luyện hay không. Rốt cuộc thứ như thiên phú tu luyện này, trong vạn người có một người, nếu trong Diệp phủ không tìm thấy người phù hợp, vậy lão liền tính toán tìm vài đạo lữ trong Tu Chân Giới. Con của hai tu sĩ, phần lớn là có linh căn, đến lúc đó...

Diệp Cửu Thu nghe đến đây không rét mà run, hổ dữ không ăn thịt con, Thi Sát lão tổ vì tu luyện Đạo Điển, vậy mà có thể đánh loại chủ ý này!

“May mắn Diệp phủ có ngươi, nếu không ta chẳng phải là còn phải chờ đến mấy năm nữa sao?” Thi sát lão tổ thỏa thuê đắc ý cười ha hả, “Ha ha ha ha, đây là lão thiên chiếu cố ta!”

Diệp Cửu Thu cắn chặt răng, nghĩ thầm nếu chính mình không vội vã Trúc Cơ, có thể hay không sẽ không rơi xuống một bước này?

Không, sớm muộn gì sẽ tới một bước này. Hắn ném đi chút hối hận mờ nhạt trong lòng, ánh mắt dần trở nên kiên định, ngay lúc bị một lão quái vật Nguyên Anh kỳ tính kế sau lưng, hắn đã không cách nào có thể tránh khỏi. Hắn không Trúc Cơ, Thi Sát lão tổ sẽ chờ đến không kiên nhẫn, tự nhiên sẽ có thủ đoạn làm hắn ngoan ngoãn Trúc Cơ. Nếu hắn trốn... Hắn cũng không tin Thi Sát lão tổ không để lại thủ đoạn gì trên người hắn!

Nói thế nào đi nữa, đều là do thực lực quá yếu, mới có thể mặc người bài bố.

Trong lòng than nhẹ một tiếng, Diệp Cửu Thu chậm rãi nhắm mắt lại, hiện tại tựa hồ chẳng tìm thấy biện pháp nào. Chỉ còn một cách cuối cùng...

Hà Sơn Kiến từng nói, chỉ cần tâm chí kiên định, như vậy cho dù đối phương thực lực cao hơn mình, bản thân cũng không nhất định sẽ bị đối phương đoạt xá.

Vì khả năng này, hắn tựa hồ chỉ có thể đánh cuộc một keo.

Cơ hội thắng của hắn rất nhỏ. Trong lòng Diệp Cửu Thu xẹt qua một tia buồn bã nhàn nhạt, bỗng nhiên nghĩ tới Diệp Cửu U đã rời đi.

Nếu Thi Sát lão tổ đoạt xá hắn, vậy Diệp Cửu U phải làm sao bây giờ?

Hắn trong chớp mắt thực hy vọng Diệp Cửu U trở về, không phải hy vọng Diệp Cửu U tới cứu hắn ra ngoài —— hắn cũng không cảm thấy Diệp Cửu U có thể đánh thắng được Thi Sát lão tổ, hắn chỉ đơn thuần là, muốn gặp lại Diệp Cửu U một lần. Nhưng hắn cũng cực độ không hy vọng Diệp Cửu U trở về, hắn không muốn Cửu U bị bắt trở thành mệnh thi của Thi Sát lão tổ, lấy tính đặc thù của Cửu U, Thi Sát lão tổ tuyệt sẽ không bỏ qua y.

Diệp Cửu Thu nghĩ đến đây, thần sắc biến ảo không ngừng, Thi Sát lão tổ xem đến tươi cười trên môi càng thêm vừa lòng.

Lão vì sao phải nói cho Diệp Cửu Thu nhiều như vậy?

Thời điểm đoạt xá, đối tượng đoạt xá càng không phản kháng, càng dễ dàng đoạt xá thành công.

Có câu nói, chết cũng phải làm một con quỷ minh bạch. Khó hiểu cùng nghi hoặc trong lòng Diệp Cửu Thu, sẽ ở trong quá trình đoạt xá hóa thành không cam lòng cùng oán niệm, trở thành trở ngại rất lớn. Lúc này lão giải thích một chút nghi hoặc cho Diệp Cửu Thu, vô hình trung đã bình định cái trở ngại này.

Thi Sát lão tổ tính tính thời gian, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.

“Ta quên nói cho ngươi một điểm.” Ngụy trang hiền lành trong mắt lão rốt cuộc bị bịt kín một tầng ác ý âm độc, “Tuy ngươi có huyết mạch của ta, nhưng lại quá loãng. Lúc còn trẻ ta đạt được một cái biện pháp, có thể làm cho nồng độ huyết mạch tăng lên, ngươi có biết là cái gì không?”

Dự cảm không lành trong lòng Diệp Cửu Thu ngày càng tăng, hắn đột nhiên mở mắt ra, đối mặt với tươi cười âm trầm của Thi Sát lão tổ, toàn thân đều giống như phát lạnh.

“Áp súc huyết mạch toàn tộc, hội tụ trên một thân của ngươi. Ngươi đã Trúc Cơ, thân thể cuối cùng cũng có thể gánh vác được cường độ huyết khí này.” Thi Sát lão tổ chậm rãi nói, cố tình làm cho Diệp Cửu Thu nghe được rành mạch, “Ta đã phái người đi Diệp phủ, hắn sẽ rút tận huyết dịch trên dưới Diệp phủ ngươi đưa tới cho ta, không sai biệt lắm hôm nay sẽ hồi tông. Ta sẽ đoạt xá ngươi, lại dùng máu kia cùng linh dược này ngao nấu chính mình, thay đổi thể chất. Ngươi liền an tâm làm bạn cùng thân tộc của chính mình đi, bọn họ tất nhiên sẽ ở trên đường hoàng tuyền chờ ngươi.”

Lão nói xong, vừa lòng nhìn sắc mặt Diệp Cửu Thu bỗng chốc trắng xanh. Rất tốt, loạn tâm thần, sau này đoạt xá tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lúc này có một đạo linh phù từ bên ngoài bay tới, rơi vào trong tay lão.

Thần thức lão đảo qua tin tức trong đó, càng đắc ý không ngừng cười to.

Nói người người đến, đợi huyết dịch kia được đưa tới, bước đầu tiên trong kế hoạch của lão liền có thể bắt đầu rồi!